...
Phòng Chủ tịch Tống thị
"Cái gì? Em nói Tống thị có ma" Phó Quân Hạo nghe Tiểu Tình phô trương như vậy, anh không nhịn được mà bật người dậy
Tiểu Tình nhướng mày ý tứ muốn xác nhận đây chính xác là sự thật nha.
"Không thể nào? Thời đại nào rồi mà còn ma cỏ nữa" Phó Quân Hạo lập tức bác bỏ ý kiến này ngay, có loại người nào anh chưa gặp qua, sợ gì mấy chuyện thế này. Người như anh vốn từ lâu đã không tin chuyện ma rồi
"Em ban đầu cũng không có tin đâu, nhưng mà có mấy chuyện khá trùng hợp liên tiếp xảy ra, người ta cũng sợ chút chút" Tiểu Tình sợ ma, Phó Quân Hạo anh không phải không biết, nhưng nghe những gì cô kể lại thì quả thật có chút phô trương, làm gì có chuyện bóng đèn tự chớp tắt được, càng không có chuyện nhìn thấy người nhảy xuống từ sân thượng.
Dù biết không có ma, nhưng cô cứ khăng khăng như vậy khiến Phó Quân Hạo cũng không an lòng, đôi mắt ánh lên vẻ yêu chiều tận xương tủy
"Được rồi, anh sẽ bắt ma giúp em, chịu không?"
Tiểu Tình nhóm thẳng người về phía anh, vẻ mặt hiếu kỳ lập tức phơi bày "Làm sao bắt?"
"Tối nay cùng ở lại công ty xem hiện tượng bất thường mà mọi người nói là thế nào?" Phó Quân Hạo đưa ra chủ kiến, Tiểu Tình không cần suy nghĩ liền tin tưởng gật đầu ngay. Phải, cô rất tin tưởng anh
"Anh phải về Phó thị, chiều anh sẽ sang đây"
"Cũng được, em sẽ ở đây đợi, nơi này đầy đủ tiện nghi, bên trong có phòng ngủ, phòng tắm, không cần phải về nhà"
"Vậy được rồi, cẩn thận"
"Đi cẩn thận...Bái bai"
...
9 giờ tối, tại phòng làm việc Tống thị
"Quân Hạo, bắt đầu xuống dưới được chưa?"
Tống Tiểu Tình không đợi được, cứ ít phút lại hỏi có hành động được chưa, xem ra cô rất nôn nóng "bắt ma"
"Chưa đâu, còn sớm mà" Phó Quân Hạo vẫn đinh ninh ngồi khừ trên ghế ngắm nhìn cô bé đang nôn nóng hí hoáy nhìn ra bên ngoài cửa kính
Thêm mười phút nữa, trong mười phút đó cô đứng ngồi không yên, sợ mà cứ nôn nóng lên như thế
"Muộn lắm rồi, đi thôi, đi thôi" Tiểu Tình không chịu được, cô bước đến kéo tay Phó Quân Hạo đứng dậy
"Rồi rồi, sợ em luôn, đi thì đi" Cuối cùng anh vẫn phải đầu hàng, kiếp thê nô làm sao tránh khỏi
Hai người bọn họ quyết định chọn văn phòng làm việc của tổ chế tác, vì gần đây những việc kinh dị xảy ra hầu hết nằm ở khu vực tầng 10, tầng 14, tầng 15. Tổ chế tác nằm ở tầng 15, Phó Quân Hạo từ đầu xem qua sơ đồ cùng quản lý của các phòng làm việc, anh đã khoanh vùng ba khu vực này, bởi vì cả ba khu vực đều thuộc sự quản lý của Lý Giả Vinh.
Sự trùng hợp này không thể không nghi ngờ
Tiểu Tình cùng Phó Quân Hạo len lén trốn vào chân bàn, lỗ hổng dưới bàn làm việc đủ lớn để thừa sức chứa tận hai người trưởng thành, đủ để biết bàn làm việc của một người ở Tống thị lớn đến mức nào
Hai người họ trốn trong gầm bàn, nói chuyện rất khẽ, chỉ nghe những tiếng suỵt soạt
"Anh nói xem người nào đã bày ra trò dọa ma này"
"Lý Giả Vinh"
"Anh chắc không? Ông ta ấu trĩ đến mức này à" Tiểu Tình không ngờ được một Tổng giám đốc như ông ta lại làm ra những trò dọa ma trẻ con như thế
"Ông ta có âm mưu từ đâu đó. Dọa ma sẽ khiến cho nhân viên làm ở Tống thị hoang mang, chắc chắn mọi hậu quả trước sau đều do người đứng ở đầu sóng ngọn gió như em lãnh đủ cả"
"Lão già đó, em sẽ cho lão một trận. Dám giở trò dọa con nít ở đây"
Tống tiểu thư. Dọa trẻ con nhưng có người sợ đấy. Cô dám bảo cô không sợ đi
Phó Quân Hạo cười cười, anh cũng không ngờ Tiểu Tình lại cho đó là trò dọa trẻ con, nhưng cô lại sợ đến mức phải nhờ đến Tổng tài như anh bắt ma hộ cho.
"Anh không dám tin nếu để người khác biết chuyện hai chúng ta đi bắt ma thế này, không biết mọi người sẽ phản ứng ra sao?"
Tiểu Tình thụi một phát vào ngực Phó Quân Hạo làm anh đau điếng "Còn nói lung tung"
Phó Quân Hạo đốt nhiên nhấc tay nhanh như cắt bụm miệng Tiểu Tình lại "Suỵt"
Cả hai mở to mắt cùng nhìn về một phía, bóng người đàn ông lom khom đi vào văn phòng một cách mờ ám, trên tay anh ta còn mang theo một cái thùng khá to, không biết bên trong chứa thứ gì.
Tiểu Tình cùng Phó Quân Hạo chỉ im lặng nấp trong bóng tối theo dõi kẻ mờ mờ ám ám này
Ít phút sau, người đàn ông này đi lướt ngang qua chỗ bàn của hai người họ, không biết hắn ta đã đổ thứ gì xuống nền đất, mấy giọt nước văng lên tung tóe. Vài giọt văng lên hẳn trên mặt Tiểu Tình khiến cô có cảm giác ướt át.
Tiểu Tình quẹt giọt nước đưa lên mũi ngửi thử, cô cau mày vì nhận ra đây là máu
Cô lém lĩnh nghĩ ra một trò chơi, lập tức ghé tai nói nhỏ với Phó Quân Hạo
Anh bĩu môi lắc đầu
Tiểu Tình không chịu liền gật gật. Ý của cô là bảo anh chấp thuận. Thánh chỉ ban xuống, chỉ có thể gật, không thể lắc.
Đến phút cuối anh vẫn không chịu được liền gật gật đầu yêu chiều
Tống Tiểu Tình thò tay ra chấm những giọt máu nằm trên nền đất, sau đó quay vào vẽ hai đường máu dài từ mắt chảy xuống gò má của anh, Phó Quân Hạo cũng làm tương tự như thế cho cô
Tiểu Tình sắp xếp vị trí cho nhau, sau đó cô liền đạp bừa một chiếc ghế xoay để gây tiếng động
"Ai đó..." Tiếng người đàn ông hét lên khi nhìn thấy chiếc ghế đột nhiên di chuyển, giọng nói cũng bắt đầu chuyển thể run run
"Là ai...mau ra đây" Hắn không kiên nhẫn được lâu vì không nghe thấy động tĩnh, lại một lần nữa quát tháo
Hắn bước đến bên ổ công tắc điện, cẩn thận bật lên, ngay vừa khi ánh đèn chớp nháy, thứ đập vào mắt hắn chính là hai gương mặt đầy máu me bê bếch. Hắn hớt hãi bỏ chạy
"Ma....ma..." Miệng của gã vẫn không quên la hét kêu gào
"Còn muốn bỏ chạy" Tiểu Tình chạy trên từng bàn làm việc, phóng như bay đuổi theo, chưa chạy được bao xa đã bị cô túm cổ áo giữ lại, bàn tay nắm lại tạo thành một cú đấm cực lực đục thẳng vào mắt của hắn khiến gã ta bất tỉnh tại chỗ
Lúc này đây chỉ còn một thân xác tàn phế nằm ngã nghiêng dưới đất. Tiểu Tình đứng từ trên cao nhìn xuống, ở góc độ này có thể nhìn ra rõ mặt hắn ta
"Hắn..là trợ lý của Lý Giả Vinh. Khốn kiếp, đúng là lão ta bày trò"
"Em có đáp án rồi đó, bắt hắn lại trước đã" Phó Quân Hạo gọi một cuộc gọi cho cảnh sát trưởng báo lại tình hình
Anh cẩn thận lấy trong túi áo ra một chiếc khăn, tỉ mỉ lau vết máu trên mặt Tiểu Tình. Cô cũng không phải vừa, lấy ra một miếng khăn giấy lau vết máu trên mặt cho anh. Thời điểm đôi mắt họ chạm phải nhau, không gian như dừng lại đột ngột, tận cùng bên trong đáy mắt của hai người chỉ nhìn thấy đối phương. Là kim trong chăn hay vốn đã sinh tình.
Ngày hôm sau, Tống Tiểu Tình nhờ trợ lý Dương đính chính việc Tống thị có ma với tất cả nhân viên thuộc Tập đoàn, thêm vào đó là những chứng cứ từ khẩu cung từ tên trợ lý của Lý Giả Vinh nên mọi việc được nhấn chìm vào im lặng, không ai dám khơi gợi lên một chút hơi hám nào
Về bệnh tình của Tống lão gia, mỗi khi hoàn thành hết công việc, Tiểu Tình đều đến bệnh viện xem tình hình của ông, được bác sĩ theo dõi báo lại rằng bệnh tình của ông đã có chuyển biến theo hướng tốt đẹp nên cô cũng nhẹ lòng hơn rất nhiều, mọi áp lực dần giảm xuống.
Tiểu Tình cũng khá yên tâm nên thời gian còn lại hầu hết đều dồn tâm trí vào việc điều hành Tống thị đi vào quy củ. Nhưng có một điều, bọn họ vẫn rất tò mò vị Chủ tịch thần bí bao lâu nay vẫn điều hành Tống thị rốt cuộc là thần thánh phương nào? Không những giới truyền thông, ngay cả từng nhân viên nhỏ bé nhất trong Tống thị cũng tò mò rất muốn biết người bấy lâu nay đứng ở đầu sóng ngọn gió mà không hề lộ mặt, vậy người đó rốt cuộc là ai?
Phó Quân Hạo bên ngoài xem như không có động tĩnh nhiều, nhưng anh đã ngấm ngầm sắp xếp người phá hoại mấy công ty con thuộc tài sản riêng của Lý Giả Vinh, vốn không chỉ đơn giản là phá hoại, thứ anh muốn
chính là giúp Tiểu Tình thâu tóm luôn 12% cổ phần trong tay ông ta. Thủ đoạn thì rất nhiều, quan trọng là phải biết người biết ta, dọn dẹp sạch sẽ.
Gần đây, Phó Kình Vũ tuân lệnh người anh trai đáng kính của mình, đích thân theo dõi hành tung của lão già Lý Giả Vinh, vì bị tác động từ phía Phó Quân Hạo, công ty tài chính của ông ta không lúc nào yên ổn được. Quá bái phục người anh này, Phó Kình Vũ không nhịn được mà gọi điện cho Tống Tiểu Tình khoe chiến tích
"Chị dâu à...có muốn nghe tin tốt lành không?"
"Cậu mà cũng có thể báo tin tốt được à" Tiểu Tình vừa nói vừa cười, ý tứ từ trong giọng nói đầy vẻ trêu chọc
"Chị lại xem thường em rồi đấy, người ta báo tin tốt mà cứ như vậy? Ghét ghê" Phó Kình Vũ bị nói như thế trong bụng có vài phần giận lẫy, rõ ràng là không tin tưởng anh ta
"Nói thử nghe xem tốt thế nào?" Tiểu Tình có một thói quen rất thích nói đùa, ít nhất sẽ chọt người ta vài câu, nhưng hầu hết đều không đùa quá trớn.
Vui thôi đừng vui quá!
"Có thể lão già Lý Giả Vinh sắp không trụ được bao lâu rồi, chắc chắn sẽ cầu viện binh, sẽ sớm biết kẻ đứng sau ông ta là ai" Phó Kình Vũ nói nghe rất chắc chắn, gần như mọi việc đều nằm trong tay họ Phó nhà anh ta
Tiểu Tình nghe thấy cảm giác có gì không đúng, sao Phó Kình Vũ khi khổng khi không lại nói với cô vấn đề này, việc này trước nhờ cô không hề lên tiếng nhờ anh ta theo dõi lão Lý
"Cậu theo dõi ông ta à? Vậy gần đây những tin tức liên quan đến việc tài chính lão Lý có vấn đề có phải do anh của cậu làm không?"
"Chị dâu, đôi khi em không biết chị giả ngu hay chậm hiểu thật? Ngoài anh trai của em ra thì ai có thể khiến lão ta điêu đứng đến mức này"
"Tôi không ngờ anh trai của cậu lại ra tay nhanh như vậy, từ khi phát hiện ra việc ông ta sai cấp dưới giả ma phá hoại Tống thị, tính đến nay chỉ vừa tròn ba ngày, tôi chưa hành động thì anh của cậu đã giải quyết rồi"
"Thì tốt chứ sao? Chị còn muốn thế nào nữa?" Phó Kình Vũ đần mặt ra, không hiểu ý của Tiểu Tình
"Kiến thức của tôi không có đất dụng võ rồi. Anh cậu thật quá đáng, bây giờ anh ta đang ở đâu? Tôi muốn gặp Phó Quân Hạo ngay lập tức"
"Anh trai của em..."
"Nói mau" Tiểu Tình quát lên trong điện thoại khiến Phó Kình Vũ không kịp trở tay, rõ ràng là chuyện tốt sao lại thành ra như thế
"Ở...ở....Phó thị" Phó Kình Vũ lắp bắp, xem ra mọi chuyện không thuận ý người rồi
Phó Kình Vũ nghe thấy tiếng dập máy của Tống Tiểu Tình, trong lòng ngực đột nhiên nổi lên một cơn sóng cuồng cuộn, nỗi sợ dâng lên tận não. Anh cố gắng rất lâu mới lấy lại bình tĩnh gọi một cuộc gọi sinh tử nữa
"Anh à, chị dâu...chị dâu..." nói mãi chẳng thành được một câu
"Tiểu Tình thế nào, nói nhanh đi" Phó Quân Hạo nghe thấy lời nói không rõ ràng thêm việc liên quan đến Tiểu Tình khiến anh không chút nào nhẫn nại
"Chị dâu sắp đến Phó thị tìm anh" Cuối cùng cũng nói thành một câu hoàn chỉnh
"Chỉ vậy thôi?"
"Không...không phải...có lẽ chị ấy đang rất giận dữ, như một con hổ đói....anh liệu mà cẩn thận giữ tính mạng, đời sau Phó gia trông cậy hết vào anh đó"
"Sao chứ?...việc gì?" Phó Quân Hạo chưa nói hết câu, cửa phòng Tổng giám đốc Phó thị bị người ta đạp tung, trợ lý của Phó Quân Hạo kinh hãi chạy vào
"Phó...Phó tổng...tôi đã cố gắng cản cô ấy lại nhưng cô ấy nhất nhất muốn gặp ngài"
Trợ lý run rẫy báo cáo lại, đường nào cũng đều là đường chết
Phó Quân Hạo đưa tay ra dấu bảo trợ lý lui ra trước, đừng lo vì đã có anh chống đỡ
Đợi khi cánh cửa phòng hoàn toàn khép lại một tiếng cạch. Tiểu Tình vẫn giữ gương mặt vô cảm từ đầu đến giờ, ánh mắt vô hồn không hề rời khỏi gương mặt của Phó Quân Hạo
Anh đứng nghiêm chỉnh nhìn Tống Tiểu Tình, có lẽ còn tự kiểm điểm bản thân xem mình có làm gì không đúng hay không? Anh phát hiện ra...không...anh đâu có làm gì để sai chọc giận cô
"Tiểu...Tình...Em tìm anh có việc gì sao?" Phó Quân Hạo chưa bao giờ đứng trước một người lại nói chuyện một cách e dè như vậy? Anh bị cô gái này khiến bản thân biến chất rồi
"Không" Tiểu Tình cũng chỉ vẽn vẹn đáp lại một từ, trên gương mặt không hề có chút sắc cảm
Phó Quân Hạo còn chưa hiểu ra rõ, mọi việc không còn thuộc kiểm soát của anh, mọi thứ quá kỳ lạ, đây là lần đầu tiên anh mất tự kiêu của bản thân vì vốn không đoán được tâm tư đối phương đang nghĩ gì? Nếu đoán được anh đã nhanh chóng nắm bắt từ lâu
Tống Tiểu Tình im lặng đi từng bước đến trước mặt Phó Quân Hạo, căn phòng yên tĩnh đến ngạt thở, rõ ràng chỉ còn nghe thấy tiếng lộc cộc của gót giày Tiểu Tình va chạm trên nền đất
Phó Quân Hạo đứng đó như một bức tượng, không còn chút tôn nghiêm kiêu hãnh của vị Tổng tài bạo quân như thường ngày.
Tống Tiểu Tình mới thật sự đáng sợ...anh nhận ra rồi...cô ấy mới là thứ đe dọa cuộc sống này của anh
Thật không ngờ, Tiểu Tình dừng chân đứng trước mặt Phó Quân Hạo chỉ còn khoảng cách không tới nửa bước, cô nhẹ nhàng mỉm cười, kiểng chân hôn lên môi anh. Khuôn miệng xinh đẹp chủ động hôn anh khiến sống lưng Phó Quân Hạo nhất thời mất hết cảm giác, toàn thân như bị điện giật, anh không thể cử động
Chưa cảm nhận được nhiều, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp đã rời khỏi bờ môi của Phó Quân Hạo khiến anh có chút tiếc nuối
Còn chưa kịp hỏi gì về hành động bất ngờ của cô, Tiểu Tình đứng trước mặt anh mỉm cười xinh đẹp thu hút hoàn toàn đôi mắt của Phó Quân Hạo khiến anh không tài nào mở miệng ra nói được nữa. Việc anh có thể làm chính là chăm chú nhìn ngắm vẻ đẹp của cô gái trước mặt
"Chỉ là em thấy nhớ anh...nên đến đây hôn anh một cái rồi về"
Tống Tiểu Tình nhìn ra biểu cảm ngạc nhiên của Phó Quân Hạo, cô bình thản giải đáp thắc mắc cho anh, có điều lần này thật sự quá bất ngờ. Ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao bản thân lại mất kiềm chế, sau khi nghe thấy những lời từ Phó Kình Vũ, tự nhiên cảm giác thấy một nỗi nhớ nhung da diết, một ngọn lửa đột nhiên phát sinh đốt cháy lòng ngực cô, thúc dục cô phải lập tức nhìn thấy Phó Quân Hạo. Chính vì vậy mặc nhiên chạy đến tận Phó thị mà hôn anh
Phó Quân Hạo...anh chịu thua rồi. Hoàn toàn đổ gục trước người con gái này