Dưới sảnh lớn Tống trạch, sắc mặt của Tống lão gia và Phó Quân Hạo vô cùng kém sắc. Tống Ái Như sau khi Tiểu Tình rời khỏi cô cũng xin phép lên phòng, để lại bên dưới là hai người đàn ông lòng dạ rối bời
Tống lão gia bất đắc dĩ thở một hơi dài đầy phiền muộn
"Chị em nó sao lại ra nông nổi này chứ, thật sự chú rất muốn chúng nó giống như lúc nhỏ, yêu thương nhau hơn cả chị em ruột"
Phó Quân Hạo nhíu mày, đáy mắt trầm tư nhìn sâu xa
"Chú đừng quá lo lắng, hai người họ đều đã lớn rồi, dĩ nhiên sẽ không để chuyện này đi quá kiểm soát đâu ạ, cháu sẽ cố gắng khuyên Tiểu Tình"
Phó Quân Hạo cố gắng để ý biểu cảm của Tống lão gia sau đó mới chậm rãi nói tiếp "Tiểu Tình vốn là một cô gái hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không khiến chuyện này quá mức phức tạp"
Tống lão gia gật gật đầu, những vết nhăn nhúm trên gương mặt cũng đã giảm bớt đi khi cơ mặt ông dần giãn ra. Tống lão gia vỗ vỗ tay lên mu bàn tay của anh
"Vậy làm phiền cháu rồi. Tiểu Tình trông cậy vào cháu hết"
Phó Quân Hạo mỉm cười muốn Tống lão gia an tâm hơn. Thật chất anh cũng không dám tin chắc sẽ xoa dịu được tâm trạng hiện giờ của cô bởi vì anh biết Đậu Đỏ đối với cô quan trọng đến thế nào
...
"Em quyết định rồi à" Câu nói nghe tầm nửa ý muốn hỏi nhưng dựa vào độ thấu hiểu về cô, anh thừa biết đây cũng là câu hỏi thừa
Tống Tiểu Tình gật đầu, đáy mắt xen kẽ đầy nỗi buồn ẩn hiện vô cớ khiến Phó Quân Hạo càng không yên tâm
"Xem ra có người thật sự "Đại nghĩa diệt thân" rồi. Khâm phục" Phó Quân Hạo không chịu nổi khi nhìn thấy vẻ mặt buồn rười rượi của cô, anh bèn nói ra một câu như thật như đùa
Tống Tiểu Tình ủ dột ngã người sang một chút, đem đầu mình áp lên bả vai rắn chắc của anh, tinh thần kiệt quệ đến mức mệt mỏi đáng thương
"Em nhượng bộ rồi, Tống Ái Như nói đúng, chị ấy là mẹ ruột của Đậu Đỏ, em cũng không thể cướp con người ta được. Huống hồ Đậu Đỏ vì mối quan hệ giữa em và Tống Ái Như mà bấm bụng theo chị ta sang Mỹ, em còn có thể ngăn cản sao?"
Phó Quân Hạo nhéo nhẹ vào đầu mũi cô, vẻ mặt yêu chiều không gì hơn "Do em quyết định cả thôi, nghĩ thông suốt cũng tốt"
Tiểu Tình nghe xong chỉ cụp mắt xuống không nói gì thêm, đầu vẫn tựa vào bả vai anh. Sợ cô còn trắc ẩn trong lòng, anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của cô. Tiểu Tình cảm nhận rõ ràng đôi môi nóng bỏng của anh, ngay sau đó giọng nói trầm trầm của anh cũng phát ra
"Nếu em không chê, anh có thể cho em mượn tinh trùng để sinh một đứa"
Không ngoài dự đoán, Tiểu Tình nghe xong mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng có mùi sặc sụa "Khụ...Khụ...Cái này thì không cần...em..."
Tiểu Tình còn chưa nói xong đã nhạy bén nhận thấy người đàn ông đang ngã người về phía mình, đáy mắt nhìn cô chăm chú đến mức khiến cô khó chịu mà né tránh sang chỗ khác
"Em không cần nhưng anh vẫn cứ cho đấy. Em dám không nhận sao?" Phó Quân Hạo nhìn cô không chớp mắt, giọng nói cũng đục ngầu dễ gây hoang mang
Tiểu Tình bị dọa cho sợ, cô bật người đứng dậy, một khắc nào đó đã liếc mắt nhìn ra bên ngoài
Phó Quân Hạo như nhìn ra được tâm tư của cô, anh cong môi cười "Đừng lo, ở Phó thị không có sự cho phép của anh không ai dám bước chân vào đây"
Hai má Tiểu Tình đỏ ửng "Ai nói em lo, có gì phải lo..."
Tiểu Tình vừa nói dứt câu thì tay cô đã bị anh dùng một lực kéo mạnh làm cô xoay một vòng rồi ngã hẳng vào lòng anh
Tống Tiểu Tình cố gắng đẩy anh ra để thoát khỏi vòng tay bá đạo này, nét mặt cô căng thẳng đến mức như sợi dây chun bị kéo giãn
Ngược lại, Phó Quân Hạo lại thích nhìn ngắm cái vẻ mặt "sợ bị người ta thấy mình làm chuyện mờ ám" này của cô "Em đáng yêu như vậy, anh sợ sẽ không kìm lòng được mà muốn em tại đây mất"
Tiểu Tình nghe xong lại bị dọa một phen hú vía "Phó Quân Hạo, anh là tên lưu manh"
Phó Quân Hạo vẫn cười cười với cô, đối với cô gái xinh đẹp trong lòng, anh chưa bao giờ tức giận vì hành vi chống cự này của cô. Trái lại từng cử chỉ của cô lại như vô tình mà cướp mất hồn vía của anh, khiến anh cứ muốn rồi lại muốn đem cô lên giường, từng bước ăn sạch sẽ
"Em mà còn đáng yêu như vậy, anh sẽ không kìm lòng được đâu" Phó Quân Hạo miết cằm cô, nói xong liền đặt một nụ hôn tùy ý lên đôi môi đỏ mọng của Tiểu Tình. Nụ hôn tham lam nuốt chửng sự ngọt ngào của cô
Tiểu Tình bị anh hôn liền cảm thấy một ngọn lửa lân lân cháy trong lòng ngực, mãi đến khi Phó Quân Hạo rời khỏi môi cô thì Tiểu Tình mới lấy lại được bình tĩnh
"Phó Quân Hạo, anh có muốn "thịt" em không?"
Phó Quân Hạo sững người, anh nhíu mày khó hiểu, sao cô lại hỏi như vậy? Tiểu Tình rất ít khi đem chuyện trên giường ra nói, lần này lại dùng một câu thẳng thừng như vậy trước mặt anh, chắc chắn có vấn đề
"Em lại muốn bày trò gì?"
Tiểu Tình biết không thể qua mặt anh, cô cười hề hề như một đang làm nũng "Người ta có chuyện muốn anh giúp"
"Anh giúp. Quân tử nhất ngôn, xong việc anh muốn em phải nhiệt tình chiêu đãi anh" Phó Quân Hạo phớt miệng liền hứa với cô, anh không cần biết sẽ giúp cái gì nhưng chỉ cần nghe ra điều kiện cô dùng để trao đổi, anh tất nhiên không muốn chối từ.
"Em muốn cuối tuần này anh bỏ hết công việc rồi đưa em và Đậu Đỏ đi chơi, hai ngày" Tiểu Tình nghe anh hứa không những không mấy vui vẻ mà ngược lại càng thấy lo lắng, khốn kiếp chỉ một việc cỏn con mà cô phải đem chuyện giường chiếu ra trao đổi.
"Chỉ vậy thôi sao? Lần này anh lãi to rồi" Phó Quân Hạo hả hê với kết quả, chuyện nhỏ như vậy không đợi cô cầu xin thì anh luôn sẵn sàng làm, không ngờ cô lại đem thứ anh vô cùng muốn ra để trao đổi. Phó Quân Hạo anh dĩ nhiên không thể khước từ phần "ăn" đặc biệt này rồi.
"Lần sau em sẽ đòi lại gấp mười" Tống Tiểu Tình nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng lại thấy hối hận. Biết anh dễ dàng đồng ý như vậy sẽ không đem tính mạng mình ra trao đổi
Mỗi lần bị anh đem lên giường, không khác gì cô phải chết đi sống lại.
...
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời
Tiểu Tình ăn vận thật đẹp và gọn gàng cho Đậu Đỏ, cô cũng mặc một chiếc áo phông màu sắc nhẹ nhàng, cả hai cùng mang giày thể thao trắng tinh tươm
Phó Quân Hạo theo lịch hẹn của Tiểu Tình nên đã lái xe đến Tống trạch từ rất sớm.
Bởi vì Tiểu Tình đồng ý cho Đậu Đỏ sang Mỹ nên Tống Ái Như cũng biết điều mà không làm phiền khoảng thời gian cuối cùng Tiểu Tình ở bên cạnh bé con. Cả tuần nay gần như Tống Ái Như không thấy xuất hiện trước mặt Tiểu Tình, có thể vì không muốn chạm mặt nhau hoặc là cô lại sợ Tiểu Tình sẽ bất ngờ thay đổi chủ kiến
Cả tuần nay hầu hết Tiểu Tình đến Tống thị chủ yếu để giám sát. Khi Tống lão gia bình phục hoàn toàn mà quay lại Tống thị thì cô càng rảnh rỗi hơn, huống hồ cổ phiếu Tống thị không còn bị Ngụy gia gây rối nữa nên cô rất nhàn trong lịch sắp xếp việc làm
Bên phía Ngụy gia sau khi biết Tống Chính Ngạn quay lại điều hành thì hầu như không còn thấy một chút động tĩnh nào, ngay cả Diệp Vô Tâm cũng không thấy xuất hiện
Vì thế Tống Tiểu Tình cô quyết định dành trọn một tuần cuối cùng này để ở bên Đậu Đỏ nhiều hơn.
Cô dắt bé đi ăn ở khắp ngõ ngách trong Thành phố. Đi dạo bộ vào mỗi buổi chiều, sáng cùng thức dậy sớm ngắm bình minh, chiều lại cùng nhau leo lên sân thượng mà ngắm hoàng hôn.
Hôm nay cô đặc biệt nhờ đến tay tài xế chuyên dụng Phó Quân Hạo để đưa mẹ con cô đi chơi cả ngày
"Đậu Đỏ, chuẩn bị xong chưa"
"Dạ...rồi ạ" Đậu Đỏ háo hức cố nói thật lớn tiếng
"Vậy thì...tiến quân thôi..." Tiểu Tình cùng Đậu Đỏ ngồi ở ghế sau, cô rất biết cách chiều lòng trẻ con, có thể là cô tự biến mình thành một đứa trẻ khác để cả hai cùng hòa nhập với nhau
Ngày hôm nay tâm trạng Đậu Đỏ cực kỳ tốt, cứ chạy tung hoành khắp nơi như chốn không người. Tiểu Tình nhìn thấy Đậu Đỏ như vậy thì miệng lúc nào cũng cười rất tươi nhưng hầu như ánh mắt đượm buồn vài lần lóe lên lại bán đứng cô. Phó Quân Hạo nhiều lần không chịu nổi cảnh tượng cô cố gắng như vậy mà đau lòng thay, anh luôn nắm rất chặt tay cô, bao phủ bàn tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay to lớn của mình
Thứ cô muốn nhất chính là cùng Đậu Đỏ lưu lại những kỷ niệm vào khoảng thời gian ở bên nhau này
"Đậu Đỏ, con qua đây"
"Dạ" Đậu Đỏ từ đằng xa liền chạy đến ôm chân Tiểu Tình, gương mặt đáng yêu ngước nhìn cô đầy mong đợi
Tiểu Tình nhoẻn miệng cười, cô cúi người xoa đầu bé con, cử chỉ đầy cưng chiều "Còn muốn chơi trò gì nữa không nè con gái"
"Dạ...con còn muốn chơi cái đó, cái đó...cả cái đó nữa" Đậu Đỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, tay chân liên tục cuống cuồng cả lên chứng tỏ bé vô cùng vui vẻ và hào hứng đến mức nào.
"Trò đó là sẽ đưa con lên rất cao đó, con có sợ không?" Tiểu Tình nhìn vào hướng tay bé chỉ thì biết đó là một trò chơi vòng tròn xoay đứng rất cao. Mặc dù không có nguy hiểm tốc độ nhưng về độ cao thì có thể khiến người khác hoa mắt
"Hây da...có mẹ Tiểu Tình cùng chơi mà, có gì đâu phải sợ" Đậu Đỏ làm ra vẻ người lớn, nét mặt lại kiên quyết kiểu như không chơi không về
Tiểu Tình lắc đầu chào thua, đành phải giơ hai tay đầu hàng, chiều chuộng bé con
"Rồi rồi...sẽ cùng chơi trò đó"
Phó Quân Hạo chỉ có nhiệm vụ đi theo trông chừng hai người này kẻo lại chạy lung tung, anh tay xách nách mang, nào là bánh snack trúng thưởng khi chơi mấy trò mini game, nước ngọt, nước suối,...Nói tóm lại là rất nhiều túi đựng lớn nhỏ nhưng cảm giác này của anh chính là tình nguyện làm tay sai vặt của mẹ con nhà này
Ngồi đợi một lúc vừa nhìn thấy Tiểu Tình nắm tay Đậu Đỏ trở lại, anh liền tinh ý mở nắp chai nước suối đã chuẩn bị trước đưa cho Tiểu Tình
"Em mệt rồi, uống nước đi nè"
Tiểu Tình nhận lấy chai nước từ Phó Quân Hạo uống một ngụm rồi lại cuối xuống đưa cho Đậu Đỏ "Con gái uống nước đi"
Đậu Đỏ ngoan ngoãn nhận lấy uống hết cả chai nước "À..."
Đậu Đỏ lại ngó nghiêng thấy một trò khác lại bắt đầu tái mái tay chân "Mẹ Tiểu Tình, mau qua bên đó, qua bên đó..."
Phó Quân Hạo nhíu mày lo lắng sốt vó, ở đây đông người như vậy nếu để bị lạc thì làm sao "Em trông con đi, anh sẽ theo sau" Vừa nói anh vừa tiện tay túm hết mấy túi đồ lớn nhỏ vặt vãnh để trên ghế đá
Tiểu Tình gật đầu liền chạy theo níu áo Đậu Đỏ lại "Con không được đi nhanh như vậy, sẽ bị lạc đó"
"Dạ...con không chạy lung tung nữa...Mẹ Tiểu Tình chúng ta cùng chơi trượt tuyết đi mà" Đậu Đỏ lắc lắc tay Tiểu Tình, nũng nịu cầu xin
"Được không mẹ?" Đậu Đỏ làm ra vẻ mặt cầu xin, đôi bàn tay nhỏ xíu không ngừng lắc lắc tay Tiểu Tình
"Được được, con muốn là được. Đợi ba Quân Hạo qua chúng ta sẽ mua vé vào trong, chịu không?" Tiểu Tình yêu chiều hôn lên đôi gò má ửng đỏ vì chạy đến mệt của con gái yêu
"Yeah..." Đậu Đỏ chạy ngược lại hướng Phó Quân Hạo đang đi đến, dừng lại cách anh ba bước chân Đậu Đỏ mới đứng nghiêm mà nói "Ba Quân Hạo, cả nhà mình cùng chơi trượt tuyết đi"
Phó Quân Hạo hai tay xách hai cái túi đồ lớn cồng kềnh
"Được được...con muốn là được"
Phó Quân Hạo vừa nói xong Đậu Đỏ lại trừng mắt lên nhìn Tiểu Tình và Phó Quân Hạo, lúc đó Tiểu Tình cũng đã ung dung tiến đến bế Đậu Đỏ lên
"Trời ơi...sao hai người nói chuyện giống hệt nhau vậy"
Nghe con gái nói vậy, bất giác cả hai đều vui vẻ mà phản ứng lại
Phó Quân Hạo cùng Tiểu Tình đồng loạt đáp lại "Có sao?"
"Ơ" Ngay sau đó cả ba cùng phá ra cười
Bên trong khu trượt tuyết
Tiểu Tình như một con bạch tuột cứ níu lấy áo Phó Quân Hạo, cô rất mất mặt vì bản thân lại không biết trò chơi trượt tuyết thế này
"Em còn tưởng cái này chơi dễ lắm, ôi mẹ ơi mông của em ê ẩm cả rồi"
"Em xem đi, Đậu Đỏ nhỏ như vậy mà biết trượt tuyết kìa" Phó Quân Hạo đỡ Tiểu Tình đứng dậy sau đó chỉ chỉ về hướng Đậu Đỏ đang tung tăng múa lượn trên mặt tuyết đông cứng
"Anh nghĩ em là siêu nhân chắc, đâu phải cái gì cũng biết. Cái trò quỷ này khó đi quá" Tiểu Tình nhăn mặt càu
nhàu, từ lúc bước vào đây cô té ngã nhiều đến mức đếm không xuể
"Không sao, anh có thể dạy em" Phó Quân Hạo nói rồi liền nắm chặt lấy hai tay cô, giữ cô thật thăng bằng
Cả quá trình lại diễn ra vô cùng thuận mắt, Tiểu Tình vốn có học võ nên bản thân có thể giữ thăng bằng rất tốt, chẳng qua là kỹ thuật trượt trên mặt tuyết này chưa nắm vững thôi.
Mặc dù ngã nhưng khi đứng lên thì khí thế vẫn hừng hực như lúc mới bắt đầu, cô không biết ngượng là gì chỉ biết cố gắng chơi cho bằng được.
"Không tin là cái trò cỏn con này có thể hành hạ được bà đây" Tiểu Tình tự tin chắc chắn, quyết tâm hạ gục trò trượt trên tuyết nhân tạo này
Sau đó, rất lâu sau đó
Hự...
"Thôi bỏ cuộc...em không chơi được cái trò này" Tiểu Tình ngã lăn quay lần cuối rồi nằm dài xuống mặt tuyết thở hổn hển
"Em thật sự không thích hợp với trò này....haha" Phó Quân Hạo ngồi xuống cạnh cô, đáy mắt nổi lên ý châm chọc
"Chịu thôi. Xem như em và nó không có duyên tương ngộ này. Mệt chết được" Tiểu Tình vừa nói vừa thở ra, không khí xung quanh lạnh như vậy mà cô lại mệt đến mức sắp tắt thở
Đậu Đỏ bướng bỉnh chạy đến nhào lên người Tiểu Tình "Mẹ Tiểu Tình, con đói rồi"
Phó Quân Hạo liếc nhìn đồng hồ khẽ nhíu mày "Đã hơn sáu giờ tối rồi, mãi chơi mà quên mất thời gian. Mau ra ngoài thôi"
Lúc đi ngang qua một cửa hàng chụp ảnh
"À...hay là chúng ta vào trong chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm đi" Người đề xuất là Tiểu Tình
"Con tán thành" Đậu Đỏ cũng nhiệt tình hưởng ứng
"Nếu vậy thì chụp ảnh xong rồi cùng đi ăn" Phó Quân Hạo hết cách, đành thuận nước đẩy thuyền, chiều chuộng hai mẹ con nhà này đến cùng
Vì nay đã muộn nên ảnh được hẹn sang một tuần sau, chính vì thế ba người họ đành lủi thủi đi tìm đồ ăn lót dạ trước
...
Tại một quán ăn nhỏ, nơi đây tuy có chút chật hẹp nhưng danh tiếng lại lừng lẫy bốn phương. quán ăn này không hề cao cấp như những nhà hàng sang trọng, ngược lại rất tầm thường, tầm thường đến mức không thể bình thường hơn.
"Đậu Đỏ ăn cà rốt nhiều vào" Tiểu Tình nghiêm túc ra lệnh
"Dạ" Đậu Đỏ ngoan ngoãn vâng lời ngay, Tiểu Tình lại vì thế mà thương, bẹo má bé cưng đầy yêu chiều "Ngoan"
Phó Quân Hạo mắt không rời khỏi từng cử chỉ thân mật của hai người, mắt vẫn chăm chú nhìn vào hai người họ, phiến môi lại khẽ cong lên dịu dàng.
Anh không nhìn ra được đây là ngày cuối cùng Tiểu Tình cùng Đậu Đỏ ở bên nhau. Anh nhìn ra được Tiểu Tình và Đậu Đỏ có tính cách vô cùng giống nhau, sẽ không để người khác phải vì mình mà bận lòng. Anh biết...
Hai người họ quyết bỏ qua hết chuyện sau này, muốn cùng nhau, ở bên nhau vào khoảng thời gian vui vẻ cuối cùng này
Nhưng suy cho cùng...lại thôi
Cứ chốc lát là Tiểu Tình lại đích thân bón thức ăn vào tận miệng Đậu Đỏ, từng đũa từng đũa cho vào miệng bé con
"Mẹ Tiểu Tình cứ ép cho con ăn nhiều vậy không phải Đậu Đỏ sẽ tròn như quả bóng bay sao?"
Tiểu Tình nghe xong liền nhướn mày nhìn cô bé ngồi bên cạnh "Cũng tốt, như vậy con không cần phải đặt chân xuống đất mà bước đi, mẹ sẽ buộc con vào một sợi dây để con không giống như quả bóng bay, sơ hở sẽ bay mất"
Nói xong cô liền bật cười xoa đầu Đậu Đỏ, trên mặt còn đầy nét cười đùa
Đậu Đỏ tủi thân quay sang nhìn Phó Quân Hạo "Ba"
Phó Quân Hạo cứng đờ người, gương mặt thiếu độ tin tưởng nhìn Đậu Đỏ
Là anh nghe nhầm sao?
"Hả?" Phó Quân Hạo vô thức nhìn Đậu Đỏ, vừa muốn được nghe lại, vừa muốn hỏi bé sắp nói điều gì?
"Ba nói xem có phải mẹ Tiểu Tình rất thích bắt nạt con không?" Cái miệng chu chu của Đậu Đỏ rất đáng yêu, như thể muốn ăn hết cả thế giới này vậy
Phó Quân Hạo chỉ có thể bật cười, trong lòng lại vô thức xuất hiện ra một cảm giác hạnh phúc khó tả "Con chịu gọi ta là ba rồi sao?"
"Ba sau này sẽ cưới mẹ Tiểu Tình của con, Đậu Đỏ không gọi là ba thì gọi là gì?" Đậu Đỏ làm ra bộ dạng ngây thơ mà chất vấn
Khá lắm con gái, còn muốn tác hợp cho đôi uyên ương này trước khi đi sao...
Phó Quân Hạo nghe những lời này tưởng chừng như đã ăn hết mật ngọt vào lòng, thật muốn ôm hôn con nha đầu nhỏ này một cái quá đi. Anh liếc nhìn Tiểu Tình mà mỉm cười hài lòng chết được
"Em nghe thấy chưa, anh có con gái rồi đó. Nghiêm cấm em bắt nạt Tiểu Đậu Đỏ nhà này"
Tiểu Tình "..."
Còn Đậu Đỏ nhà này nữa cơ đấy
"Chưa gì mà hai người lại muốn liên kết đối phó tôi à?" Tiểu Tình đen mặt nhìn hai người họ nháy mắt ám hiệu cho nhau
Phó Quân Hạo cảm thấy ấm áp vô cùng, cảm giác này đúng thật là sướng điên người. Nhưng anh cũng vô thức nhận ra cảm giác này sẽ không kéo dài được lâu nữa vì Đậu Đỏ sắp phải rời đi rồi, ngay sau đó anh lập tức che dấu ý buồn trong đáy mắt, trở lại tâm trạng hớn hở ban đầu
"Đậu Đỏ là con chúng ta, anh thiết nghĩ em không nhỏ mọn mà dành lấy nhóc con này giữ riêng một mình đấy chứ?" Phó Quân Hạo vừa nói vừa có ý trêu chọc cô
Tiểu Tình nhíu mày, kênh kiệu nhìn Phó Quân Hạo "Xì...Em vốn là nhỏ nhen như vậy đó, thích chiếm giữ làm của riêng đấy? Thì sao nào?"
Phó Quân Hạo từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt yêu chiều tận đáy lòng nhìn cô, anh rất thích cái thái độ ngang ngược đáng yêu này của cô
"Không sao cả, đều là của chung, cho em mượn Đậu Đỏ một chút cũng được"
"Gì cơ...Đậu Đỏ vốn là con gái của em, không cần anh nhường"
"HaHa lúc trước thì là vậy, nhưng từ lúc Đậu Đỏ gọi anh là ba thì mọi chuyện đã khác rồi" Phó Quân Hạo kiêu ngạo nhìn cô, từng lời anh nói ra đều là ý đã kích
"Hứ..." Tiểu Tình không thèm đôi co với anh nữa, dùng ánh mắt ngọt ngào nhất nhìn bé Đậu Đỏ đang ngồi ăn bên cạnh
"Cô Tống Xuyên Bình. Tôi hỏi cô, cô là tài sản của ai nè"
Phó Quân Hạo lại không chịu thua, xuống nước dịu dàng nhìn Đậu Đỏ mà nói "Con gọi ba là ba, ba nhất định sẽ yêu thương con hết mực, không nhẫn tâm như mẹ Tiểu Tình của con đâu"
Đậu Đỏ nhìn Tống Tiểu Tình, rồi lại nhìn Phó Quân Hạo, sau đó rất lâu mới dùng một ngữ điệu ngọt ngào mà nói ra
"Có ba mẹ thật tốt, nếu có thể Đậu Đỏ rất muốn làm con của ba và mẹ sinh ra"
Câu nói của bé con vừa thốt ra khỏi miệng, Tiểu Tình đã thấy nghẹn lại trong lòng, bao nhiêu cái "không nỡ" của cô lần lượt bay ra
Không nỡ để bé con rời xa cô
Không nỡ để Đậu Đỏ phải sống ở một nơi đất khách quê người
Không nỡ để Đậu Đỏ phải đối mặt với xung quanh toàn những người xa lạ
Không nỡ nhìn Đậu Đỏ vì cô và Tống Ái Như mà bị ép đến mức phải làm những chuyện mình không muốn
Không nỡ...tất cả đều là không nỡ.
Phó Quân Hạo nhạy bén nhìn thấy đáy mắt cô lóe lên một tia đau lòng tột độ, anh cũng bị câu nói này của bé con kích động đến tâm can. Vốn chỉ là một câu nói vô tình nhưng lại khiến người nghe thấy phải não lòng
Đậu Đỏ là một đứa bé rất hay để ý đến sắc mặt người khác, khi phát hiện Tiểu Tình và Phó Quân Hạo không nói gì, bé liền lo lắng nói thêm vào câu sau
"À...không phải...con đúng thật là đứa bé hạnh phúc nhất trên đời này. Ba mẹ rõ ràng là ba mẹ của con mà"
Tiểu Tình nhíu mày, hai hàm răng cắn chặt vào nhau đến cuối cùng vẫn không chịu được mà bật thành tiếng vì thế trong giọng nói lại rung động đến đau lòng. Cô đặt hai tay mình lên đôi vai nhỏ xíu của Đậu Đỏ, khóe mắt đỏ ửng xót xa
"Con giả vờ như vậy làm gì...? Con nghĩ mẹ vui sao? Hành động này đáng ra không thích hợp với một đứa bé bốn tuổi như con"
"Con nghĩ con nói những lời này thì mẹ sẽ tin rằng con đang rất vui vẻ hả?"
"Con chỉ là một đứa bé bốn tuổi, con không vui nhưng lại tự ép bản thân mình phải cười. Con cho rằng mẹ nhìn thấy con cười thì mẹ sẽ an tâm sao?"
Tiểu Tình nói một hơi rất dài, ngữ khí càng nói càng kích động đến mức nghẹn lên trong từng lời nói
Phó Quân Hạo ngay từ đầu đã biết cô sắp không nhịn nổi rồi, anh lại không ngờ sức sát thương từ Đậu Đỏ lại lớn đến vậy. Cảm giác hiện tại chính là đau lòng cực độ nhưng lại không tìm được điều gì tốt đẹp để tự an ủi bản thân
Đậu Đỏ nức nở níu lấy tay áo Tiểu Tình "Mẹ Tiểu Tình, con thật sự rất vui mà...Con rất thích sang Mỹ...Ở đó có..."
"Thôi đi"
Đậu Đỏ còn chưa nói xong đã bị Tiểu Tình nạt ngang khiến bé run sợ mà nép người lại.
Phó Quân Hạo cũng bất ngờ không kém, đây là lần đầu tiên cô lớn tiếng quát nạt Đậu Đỏ.
Biết là không nên nhưng cuối cùng Phó Quân Hạo vẫn phải lên tiếng "Tiểu Tình em bình tĩnh một chút, Đậu Đỏ còn nhỏ mà em"
Tiểu Tình không có tâm trạng để nghe Phó Quân Hạo khuyên, cô lạnh nhạt nhìn Đậu Đỏ, nét mặt đầy những đường đau thương tột độ
"Con thích sang Mỹ như vậy sao? Được...Con đi đi, ngày mai mẹ cũng không cần đưa con đến sân bay"
Tiểu Tình nói dứt câu liền đứng dậy bỏ đi. Đậu Đỏ mếu máo nhìn theo bóng lưng Tiểu Tình "Mẹ Tiểu Tình, đừng giận nữa. Con biết lỗi rồi"
Trên bàn chỉ còn Phó Quân Hạo đau lòng nhìn Đậu Đỏ, giây phút bóng dáng Tiểu Tình biến mất, anh đã tinh mắt nhìn thấy cô đưa tay lên gạt đi nước mắt.
Phó Quân Hạo âm thầm thanh toán tiền, sau đó càng âm thầm bước đến đứng cạnh chỗ Đậu Đỏ ngồi, ngay sau đó mới chậm rãi cúi xuống xoa đầu bé con như muốn vỗ về
"Mẹ Tiểu Tình không giận con đâu...đừng khóc nữa"
Đậu Đỏ nức nở ngước nhìn Phó Quân Hạo "Ba nói thật không? Con chưa bao giờ thấy mẹ Tiểu Tình giận như vậy...Con...con sợ mẹ sẽ...không thèm gặp con nữa"
"Khờ quá, làm sao có chuyện đó. Ba đưa con về nhà chịu không?" Phó Quân Hạo vẫn dùng thái độ dịu dàng để khuyên nhũ bé con
"Nhưng mà mẹ Tiểu Tình..." Đậu Đỏ nói một nửa thì cúi mặt xuống lấy khăn giấy lau nước mắt
Phó Quân Hạo không nhịn được bộ dạng đáng yêu này mà bế bé con lên đi thẳng về phía xe
Tiểu Tình vì an tâm có Phó Quân Hạo ở đó cô mới rời đi như vậy, cô không chịu nổi đau lòng mà bỏ đi hẳn.
Đứa bé này, càng hiểu chuyện lại khiến cô càng đau lòng chết được.