Vừa nhìn thấy Quân ở ngoài cổng bệnh viện, Diễm chưa kịp chào, Trường đến. Diễm rơi vào cái mớ bòng bong, bây giờ đã nhớ được mình là ai tình cảm dành cho Trường trở về con số ban đầu, nghĩa là chỉ có thích mà không có yêu, cảm xúc vừa qua là gì Diễm cũng không tài nào lí giải nổi.
Đã hứa với lòng là sẽ làm theo lời ông Hải nên Diễm đi theo Quân, Trường đâu có chịu như thế, nắm tay Diễm, Trường nói.
_Em đi theo anh….!!
Hất tay Trường ra, Diễm cáu.
_Tôi không đi, anh làm ơn để cho tôi yên…!!
Trường kêu khổ.
_Em làm sao thế, anh có làm gì có lỗi với em đâu….!!
Diễm nhếch mép.
_Cũng phải trong lòng anh, anh hại tôi mất mặt với bố mẹ anh Quân, hại bố tôi suýt chết vẫn chưa là gì với anh….!!
Trường phân trần.
_Không phải do anh cố ý, anh chỉ nhất thời hồ đồ thôi…!!
Xua tay Diễm nói.
_Bây giờ anh nói gì cũng vô ích, tôi không muốn gặp lại anh, tôi không muốn phải hận thù, căm hận ân nhân cứu mạng mình, mong anh hiểu cho tôi….!!
Trường khổ sở.
_Sao em nỡ đối xử lạnh nhạt với ân nhân của em như thế…??
_Chính vì anh là ân nhân của tôi, nên tôi mới không muốn gặp mặt anh trong khi tôi đang cáu giận, tôi muốn được bình yên để tĩnh tâm lại, anh nên hiểu đó…!!
_Nhưng anh không thể không gặp mặt em…!!
Diễm tức giận hỏi.
_Tại sao….??
_Anh nhớ em, em cũng biết điều đó chứ….??
Hết chịu nỗi, lôi giật Diễm lại, Quân gằn giọng.
_Đề nghị cậu nên ăn nói tử tế với cô ấy một chút, cậu nghĩ đây là đâu, sao cậu có thể vô tư thích nói gì là nói như thế…??
Trường cười khẩy.
_Anh cũng tưởng anh là ai, là gì của cô ấy, chuyện của hai chúng tôi không có liên quan gì đến anh….!!
_Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, tôi từng nói tôi và cậu sẽ cạnh tranh công bằng, hôm nay cô ấy nói cô ấy không muốn đi với cậu, cậu không bị điếc đấy chứ….??
_Tôi không điếc…!!
_Nếu không bị điếc làm ơn tránh ra cho chúng tôi đi….!!
Trường đau khổ hỏi Diễm.
_Em sẽ không đi với anh thật à….??
Đôi mắt đỏ hoe, Diễm nói.
_Xin lỗi, tôi và anh Quân đã hẹn nhau ăn cơm từ trước rồi, tôi và anh không nên gặp mặt nhau thì hơn….!!
Trèo lên xe Quân, Diễm giục.
_Mình đi thôi anh…!!
Nổ máy, Quân lái xe đi, Trường đứng im một chỗ, ánh mắt nhìn theo chiếc xe chở Quân và Diễm không rời, lòng Trường đau nhói, nước mắt trực trào ra. Điện thoại của Trường vang lên giai điệu bài hát buồn quen thuộc.
Trường hỏi Hồng.
_Có gì không em….??
_Em có thể mời anh ăn một bữa cơm được chứ…??
_Sao hôm nay em có vẻ khách sáo với anh thế….??
Hồng reo lên.
_Vậy là anh đồng ý….??
_Ừ…!!
Hồng nói nhanh như sắp bị hụt hơi đến nơi.
_Anh biết nhà hàng Hồng Hoa chứ….??
_Anh biết…!!
_Nếu thế anh đến luôn nhé, em đang đợi anh….!!
Trường cười hỏi.
_Nếu anh không đến, em định ngồi đó đến tối luôn à….??
_Nếu anh không đến, em sẽ ăn một mình….!!
Trường giả vờ dọa.
_Nếu em đã không cần anh như thế, anh không đến đâu…!!
Hồng vội kêu lên.
_Kìa anh, sao vừa hứa đi ăn cơm với em mà bây giờ anh đã vội nuốt lời rồi…!!
Trường nheo mắt.
_Anh chỉ đùa em thôi, anh đến ngay bây giờ….!!
_Nhanh lên em chờ….!!
Hai phút sau Trường tới, điều trùng hợp là bàn mà Quân và Diễm chọn lại gần với bàn của Trường và Hồng, thành ra họ không muốn chào nhau cũng không được.
Diễm cười nhạt.
_Chào hai anh chị, không ngờ lại gặp được anh chị ở đây….!!
Hồng vì không biết gì nên vui vẻ nói.
_Chào em, chị cũng không ngờ có thể gặp được em ở đây….!!
Hồng hỏi.
_Chàng trai đi bên cạnh em là ai thế….??
Đã sẵn căm phẫn Trường ở trong lòng, nên Diễm nói luôn.
_Anh ấy là chồng chưa cưới của em….!!
Ly cà phê trên tay Trường suýt đổ, mặt Trường trắng bệch, Trường không ngờ Diễm có thể làm thế, người kinh ngạc duy nhất ở đây không phải chỉ có mình Trường mà còn có Hồng và Quân nữa, Quân vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, Quân biết Diễm đang mượn Quân làm bia đỡ đạn.
Đứng dậy, chìa tay, Hồng nói.
_Chào anh, em là Hồng, em là bạn của anh Trường….!!
Diễm kêu lên.
_Sao chị phải khiêm tốn thế, chị ngại ngùng làm gì, chị là người yêu của anh Trường thì nên giới thiệu luôn cho chồng em biết đi chứ….!!
Hồng đỏ bừng mặt, Quân đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vừa được Diễm gới thiệu là chồng chưa cưới, bây giờ Quân còn biết thêm
Trường có người yêu nữa, thật là không tài nào hiểu nổi.
Quân đề nghị.
_Nếu thế chúng ta ngồi chung nhé….??
Diễm nói.
_Em nghĩ không nên, để cho hai người bọn họ nói chuyện với nhau, em và anh sang bên kia đi….!!
Trường cười khẩy hỏi.
_Tại sao chúng ta không ngồi chung nhỉ….??
Quân cười.
_Ý hay đấy….!!
Bốn người gọi món ăn, Diễm không nuốt được thứ gì vào bụng, không khí căng thẳng, mệt mỏi, đấy oán hận này khiến Diễm chán nản, khiến bụng Diễm căng đầy, khiến đầu Diễm như muốn nổ tung. Diễm chỉ muốn nhanh chóng về bệnh viện.
Chỉ ăn được một ít, đứng dậy, Diễm nói.
_Xin phép, em phải về bệnh viện…!!
Quân lo lắng hỏi.
_Sao em phải vội thế, mà em đã ăn được gì đâu….!!
Gượng cười, Diễm nói.
_Em xin lỗi nhưng em ăn no rồi, anh ở lại đây ăn cùng mọi người, em phải về bệnh viện trông bố em, em bỏ đi cũng lâu rồi…!!
Đặt ly rượu xuống bàn, Quân bảo Hồng và Trường.
_Hai người cứ ăn từ từ nhé, bữa ăn này tôi mời…!!
Nói xong, nắm tay Diễm, cả hai dắt nhau đi về, Trường nhìn Diễm không rời, thở dài, Trường thấy càng ngày Trường càng đẩy Diễm về phía Quân hơn. Nhìn theo ánh mắt Trường, Hồng đau khổ nói.
_Sao không bao giờ anh nhìn em bằng ánh mắt, anh đang nhìn cô ấy…??
_Anh xin lỗi….!!
Hồng sụt sịt.
_Đừng xin lỗi em, anh không có lỗi gì cả, người có lỗi ở đây là em, em quá ngu ngơ, quá dại khờ mặc dù biết anh không yêu em nhưng em không thể không nghĩ về anh, không thể không yêu anh, em ngốc quá đúng không anh…??
Thấy Hồng khóc, không đành lòng, cầm tay Hồng, Trường an ủi.
_Mai sau em sẽ tìm được một chàng trai yêu em thật lòng, em đừng buồn nữa…!!
Cười chua chát, Hồng nói.
_Anh đừng khuyên em từ bỏ anh, tình cảm em dành cho anh, em sẽ không bao giờ lấy lại cũng không bao giờ hối hận dù anh có yêu em hay không, em vẫn sẽ chờ anh…!!
Trường đau xót nói.
_Em đừng làm thế, anh không muốn có lỗi với em….!!
_Anh không có lỗi gì cả, tình yêu không có hồi kết này là do em chọn, dù đau khổ hay hạnh phúc em cũng không bao giờ chọn lựa lại…!!
Chắt một ly rượu, Hồng giục.
_Uống đi anh….!!
_Ừ…!!
Cả hai im lặng ngồi ăn bên nhau, một người yêu một người, người kia không biết là mình có yêu lại người đó không nhưng khi nhìn người đó buồn, người đó khóc Trường không thể chịu đựng được, Trường thấy trái tim mình đang đau, lòng mênh mang buồn, phải chăng Trường không hề vô tình với người đó như Trường tưởng, Trường chấp nhận Hồng tám năm ở bên cạnh mình, tám năm cùng nhau trải qua mọi đau khổ, buồn vui trong cuộc sống không lẽ không mang lại cảm giác gì cho Trường.
Tình yêu thật khó hiểu, người yêu mình, mình không yêu, lại đi yêu một người khác, trong khi người đó lại không ngó ngàng gì đến mình, theo tình tình chạy, bỏ tình tình theo. Kết thúc bữa ăn Trường đưa Hồng về cửa hàng, còn Trường quay về công ty.