Diễm không muốn nói chuyện với Trường, nên sau khi tắt xe máy, móc mũ bảo hiểm vào chốt xe, Diễm định đi vào nhà. Trường khổ sở hỏi.
_Tại sao trông thấy anh, em lại không nói gì….??
Diễm thở dài nói.
_Tôi đã nói với anh rồi, tôi không muốn gặp lại anh, không lẽ anh không nghe những gì mà tôi nói….!!
_Em không thể nào tha thứ được cho anh hay sao….??
_Vấn đề ở đây không phải là tha thứ hay không tha thứ mà là tôi không thể làm sai được hơn nữa….!!
Quân giật mình lo sợ.
_Em nói như thế nghĩa là sao, em không định kết hôn với Quân đấy chứ….??
Diễm vô tình nói.
_Tại sao lại không, anh ấy là chồng chưa cưới của tôi, bố tôi chính là người chọn anh ấy, như thế không phải là quá hợp lí rồi còn gì….??
Trường tái mặt, lòng Trường đau đớn.
_Em không thể đối xử với anh như thế, dù anh làm em bị tổn thương, cũng không đáng bị em dùng cách này để trả thù anh….!!
Diễm nhíu mày.
_Anh đang suy nghĩ lung tung gì thế, tôi và anh có quan hệ gì đâu, anh và tôi ngoài quan hệ giữa ân nhân và người biết ơn ra thì không còn quan hệ nào khác, không lẽ vì muốn tôi trả ơn anh, anh ép tôi phải yêu anh….!!
Trường kêu lên.
_Sao em lại lạnh lùng với anh như thế, chính em là người nói yêu anh trước, anh không hề ép em như em nói….!!
Diễm cười nhạt.
_Nhưng bây giờ tôi không nhớ gì cả, nếu thực sự tôi có từng nói yêu anh thì đó cũng là quá khứ rồi, chuyện này không liên quan đến quyền lựa chọn tương lai, hạnh phúc của tôi….!!
Trường tức giận.
_Chưa đầy mấy ngày mà em có thể nhanh chóng được như thế sao….!!
_Tôi nghĩ người thay đổi ở đây là anh không phải là tôi, chính anh nói anh không hề yêu tôi, thích tôi người mà anh yêu là chị Hồng, vì anh từ chối tôi nên tôi mới bay sang Mỹ chữa bệnh, sau đó chính anh lại là người bắt cóc tôi, vì anh mà bố tôi bị hôn mê mấy ngày nay, vì anh mà bây giờ tôi không còn mặt mũi nào gặp bố mẹ anh Quân nữa, vì anh mà tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy, nếu có trách, anh hãy trách bản thân anh, anh đừng trách tôi….!!
Vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, Trường khổ sở nói.
_Em nên hiểu cho anh, trong mối quan hệ này, anh mãi vẫn là người ngoài cuộc, bố em không thích anh, người mà ông ấy chọn là Quân, lúc đầu anh nghĩ thôi thì để cho em đi vì anh tin Quân có thể mang lại hạnh phúc cho em, nhưng sau đó anh lại sợ mất em, sợ em bỏ đi không bao giờ trở về đây nữa, quá sợ hãi anh mới nghĩ ra được cách điên rồ là bắt cóc em….!!
_Anh vì nghĩ mình thua kém Quân cả về gia thế lẫn địa vị, bố em lại không thích anh nên trong một phút giây không điều khiển được cảm xúc của mình anh mới gây nên tội, mong em hiểu cho anh…!!
Đôi mắt Diễm đỏ hoe, dù bây giờ Diễm có trách cứ Trường, có muốn căm ghét Trường thì tình cảm của hai người cũng không thể quay về như trước kia, họ bây giờ là hai thái cực, họ đang đi hai con đường song song, Trường vì muốn trả thù gia đình Diễm nên mới không từ thủ đoạn nào, thậm chí có phải làm tổn thương Diễm, Trường cũng phải làm, còn Diễm, Diễm không hiểu ẩn tình bên trong, từ xưa đến nay cuộc sống của Diễm quá đơn giản, tuy có nhiều lúc tưởng chừng mất mạng nhưng nó không hằn chứa những âm mưu, bí ẩn sâu xa như bây giờ.
Diễm mệt mỏi nói.
_Anh về đi, xin anh từ sau đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp mặt anh…!!
Nắm tay Diễm, Trường đau khổ nói.
_Em không thể tha thứ cho anh được hay sao, anh đã giải thích rõ ràng với em rồi còn gì….??
Thở hắt ra một hơi, Diễm nói.
_Bây giờ tôi không còn nghĩ được gì nữa, chúng ta hãy tạm thời không nên gặp mặt nhau, sau khi bố tôi tỉnh lại chúng ta sẽ nói chuyện này sau…!!
Trường kêu lên.
_Anh không thể chờ em lâu như thế….??
_Anh định nói bố tôi sẽ còn lâu mới tỉnh lại chứ gì….?
_Anh….!!
Diễm căm hận hét.
_Nếu bố tôi không tỉnh lại thì anh đừng hòng tôi tha thứ cho anh, còn nếu ông tỉnh lại, tôi cũng không muốn có quan hệ tình cảm với anh, ơn anh cứu mạng tôi, tôi nhất định sẽ trả, còn tình yêu nam nữ, xin anh tôi không muốn…!!
_Anh không cần em phải trả ơn anh, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi….!!
Hất tay Trường ra, Diễm cáu.
_Tôi không muốn ở bên cạnh anh….!!
Vò đầu bứt tóc Trường hét.
_Em bị làm sao thế, dù anh có gây ra chuyện gì, em cũng phải cùng anh giải quyết mọi chuyện chứ, có phải em không hề yêu anh thích em như em đã từng nói nên em mới không thể đúng không….??
Diễm giật mình nghĩ, đúng là hơi kì lạ nếu yêu Trường thực lòng, thì làm sao Diễm có thể nói buông tay là buông như thế, nếu Trường gây ra chuyện, Diễm nên cùng Trường quỳ gối xuống xin ông Hai thứ, xin ông cho phép hai người đến với nhau mới đúng, tại sao ông vẫn còn chưa nói gì, Diễm đã muốn chạy trốn rồi.
Chán nản Diễm không muốn nghĩ tiếp nữa, vì càng nghĩ Diễm càng thêm mệt mỏi, bây giờ ông Hải sống chết thế nào vẫn còn chưa biết rõ, tình cảm Diễm dành cho Trường là tình yêu nam nữ hay tình cảnh anh em, Diễm cũng chưa xác định được, có lẽ hai người cần xa nhau một thời gian thì hay hơn, khoảng cách chính là cách giúp Diễm xác định lại tình cảm của chính mình, phụ nữ vốn yếu đuối nên đối với một chàng trai lạnh lùng, sống bất cần đời và có ơn với mình, họ dễ xiêu lòng.
Mệt mỏi Diễm nói.
_Anh về đi, chúng ta không nên nói chuyện hay gặp mặt nhau nữa, mong anh hiểu…!!
Diễm đi vào trong nhà, Trường cũng cảm thấy mệt mỏi, chản nản không kém gì Diễm, tình yêu và hận thù luôn đan xen trong lòng Trường, nếu có thể sống trọn vẹn cho tình yêu lòng Trường sẽ bình an, sẽ hạnh phúc hơn bây giờ, vì sống mà cứ nơm nớp lo sợ Diễm phát hiện ra Trường đang tiếp cận, làm quen với
Diễm vì trả thù, nếu Diễm biết được không hiểu mối quan hệ giữa hai người sẽ bị biến chuyển đến mức độ nào nữa.
Đứng một lúc Trường ra về, Diễm ngồi trong nhà nhìn ra cổng, lòng Diễm tan nát. Diễm thì thầm.
_Mong anh hiểu cho em, không phải là em không muốn tha thứ cho anh mà là em không thể yên lòng nếu như bố em bị làm sao….!!
Bà giúp việc đã nấu bữa tối, cả nhà chỉ còn lại hai người, ăn xong, Diễm đi lên lầu, Diễm cảm thấy cô đơn buồn chán, lên mạng thấy có một bộ phim mới rất hay, đang cô đơn, Diễm lấy xe máy, phóng đến rạp chiếu phim, mua một vé, bỏng ngô, nước uống, Diễm vào phòng chiếu.
Vừa xem phim, vừa ăn bỏng ngô, tâm trạng Diễm không vui Diễm lại chọn một bộ phim có nội dung buồn nên Diễm khóc như mưa, cũng may bộ phim này chỉ có năm người xem nếu không Diễm sẽ không có chỗ để chui.
Mười giờ đêm Diễm ra về, cũng giống như mọi hôm Diễm bỏ quên điện thoại ở nhà nên Quân gọi cho Diễm mấy lần đều không được, sau khi ăn cơm ở nhà ông Trần, Quân ra về, trên đường đi Quân gọi điện cho Diễm, gọi không được khiến Quân lo lắng bồn chồn không yên, không yên tâm Quân phóng xe đến nhà Diễm, bấm chuông cổng một lúc bà giúp việc ra mở cổng, bà vui mừng chào.
_Chào cậu….!!
Quân hỏi ngay.
_Diễm có nhà không cô…??
_Cô ấy đã ra khỏi nhà từ lúc bảy giờ tối….!!
_Cô có biết Diễm đi đâu không….??
Bà giúp việc lắc đầu.
_Cô ấy không nói, tôi chỉ biết là cô ấy sau khi lên phòng thì một lúc sau cô ấy rời khỏi nhà….!!
Quân lo sợ.
_Không biết cô ấy có bị làm sao không, cháu gọi điện thoại mấy lần cho cô ấy mà không được….!!
_Có khi nào Diễm bỏ quên điện thoại ở nhà….!!
Quân gật đầu.
_Cháu nghĩ chắc là cô ấy để nó ở trên phòng, cô ấy không mang theo làm sao cháu có thể liên lạc được với cô ấy. Con nhóc này luôn khiến người ta phải lo lắng, phải khổ sở vì cái tính ham vui, nếu lại xẩy ra chuyện ai có thể cứu cô ấy bây giờ…!!
Thấy Quân lo lắng cho Diễm, bà giúp việc cười.
_Xem ra cậu rất yêu Diễm, nếu cô ấy mà biết được chắc là cô ấy vui lắm…!!
Quân thở dài.
_Vậy là cô nói sai rồi, cô ấy không yêu cháu, người mà cô ấy yêu là Trường, cháu không là gì trong lòng cô ấy, cháu đơn giản chỉ là một người bạn của cô ấy thôi….!!
Bà giúp việc lắc đầu.
_Tôi thấy cậu phù hợp với cô ấy hơn Trường, vì ở Trường ẩn chứa quá nhiều hận thù, lạnh lùng và bí ẩn, nếu cô ấy yêu Trường, cô ấy sẽ không có được hạnh phúc…!!
Quân cười tươi.
_Cô giúp cháu đi, cháu cảm ơn cô trước…!!
Hai người đang nói chuyện, Diễm về, thấy Diễm, Quân đứng bật dậy, Quân hét.
_Em đi đâu mà bây giờ mới về…!!
Thấy Quân kích động, giận dữ, Diễm tròn xoe mắt.
_Anh bị làm sao thế, em đi chỉ đi ra ngoài một chút thôi…!!
Quân kéo Diễm vào lòng, ôm Diễm thật chặt, Quân khổ sở nói.
_Từ lần sau em có đi đâu làm ơn gọi điện báo cho anh một tiếng, anh không yên tâm để em đi ra ngoài một mình thế này, em có biết là em có thể bị hại bất cứ lúc nào không….??
Diễm đỏ bừng mặt, cố đẩy Quân ra, Diễm gắt nhỏ.
_Buông em ra, Dì Hoa đang nhìn kìa….!!
Bà giúp việc biết ý nên đã đi từ lúc nào rồi, Quân nói.
_Yên nào, em đã nhớ lời anh dặn chưa, lần sau có đi đâu em đừng quên mang theo điện thoại, dù em đi đâu anh còn biết em ở đâu để đi tìm, nếu em không mang theo, lúc em xảy ra chuyện anh biết tìm em ở đâu đây….!!
_Em nhớ rồi, anh có thể buông em ra được chưa…??
Quân buông Diễm ra, Diễm hỏi.
_Sao anh lại đến đây, em tưởng anh đang bận việc….!!
Quân giận dỗi.
_Em không muốn anh thăm em à….??
Diễm vội xua tay.
_Không phải, vì em không muốn làm phiền anh, anh đi làm ở công ty cả ngày đã mệt rồi, em còn bắt anh quan tâm đến em thế này nữa khiến em cảm thấy có lỗi với anh…!!
_Nếu em không muốn có lỗi với anh thì em đừng đi đâu mà không nói cho anh biết, chỉ cần em làm được như thế là anh có thể yên tâm rồi…!!
Đỏ hoe mắt, Diễm nói.
_Cảm ơn anh….!!
_Đừng nói cảm ơn anh mãi, anh muốn chăm sóc em, bảo vệ em không phải vì muốn em đền đáp anh, anh làm thế vì anh thấy mình cần phải làm thế….!!
Cả hai ngồi đối diện với nhau, Diễm và Quân nói chuyện rất nhiều, đến hơn mười một giờ đêm Quân mới đứng dậy ra về.
Diễm tiễn Quân ra cổng, trước khi đi về, Quân hôn trộn lên môi Diễm, nheo mắt Quân nói.
_Coi như nụ hôn này là em chúc anh ngủ ngon. Chào em, hẹn gặp em ngày mai…!!
Diễm đỏ bừng mặt, chưa kịp làm gì, Quân đã phóng xe đi rồi, Diễm định đóng cổng để đi ngủ, Trường từ trong bóng tối bước ra.