Trường dành cả một buổi chiều, một buổi tối để đi tìm Hồng nhưng không thấy, nếu một người đã cố tình tránh mặt thì dù có ở sát ngay bên cạnh cũng không thể gặp mặt.
Buổi tối Diễm ngủ ở bệnh viện, vì nhà đã từng bị trộm đột nhập vào nhà nên Diễm nhờ cảnh sát để ý đến nhà Diễm trong khi Diễm còn bận chăm sóc ông Hải.
Sau vụ Trường bị bốn tên ở công viên đánh, từ khi Trường tỉnh lại cảnh sát có đến tìm Trường vài lần, nhờ sự giúp đỡ của Trường cuối cùng họ cũng bắt được bốn tên đó, Diễm do đã nhớ lại được nên Diễm đã đứng ra làm chứng, bọn chúng bị tòa án tuyên phạt tù giam tội cưỡng hiếp, đánh người, tổng cộng mỗi tên phải tù từ hai đến năm năm.
Do đã chuẩn bị kĩ càng kế hoạch từ trước, nên sáng hôm sau tin tức ông Hải hôn mê đang nằm mê man trong bệnh viện được đăng trên trang nhất báo kinh tế, chưa hết báo mạng cũng đăng tin và đăng hình của ông.
Buổi sáng Diễm thường hay đọc báo nên sau khi nhìn thấy hình của cha, Diễm hét lên.
_Sao lại thế này….??
Dì Hoa đứng cạnh Diễm, bà lo sợ hỏi.
_Có chuyện gì hả cô chủ…??
Diễm run giọng nói.
_Dì nhìn đi, tin tức bố cháu bị bệnh đã bị đưa lên báo chí rồi…!!
_Việc này có gây ra bất lợi gì không…???
_Tại sao lại không, nếu cổ đông mà biết được họ sẽ rút hết vốn, công ty của bố cháu sẽ có nguy cơ bị phá sản…!!
Quá lo lắng, Diễm gọi điện cho ông Hùng – phó chủ tịch của công ty. Nghe giọng hốt hoảng của Diễm, ông ta giả vờ thở dài.
_Chú cũng không hiểu người nào độc ác đã đăng bài bài báo đó…!!
_Bây giờ chúng ta phải làm gì hả chú…??
Ông Hùng vỗ về.
_Cháu đừng lo lắng quá, đầu tiên chú sẽ gọi điện cho tòa soạn hỏi xem người phóng viên viết bai báo này là ai, gặp được người đó rồi chúng ta sẽ biết ai là người cung cấp tin này nhanh thôi…!!
Diễm lo sợ.
_Cháu sợ người phóng viên đó sẽ không nói cho chúng ta biết người cung cấp tin đâu, vì nếu nói ra anh ta sẽ không thể sống yên với người cung cấp tin đó cho anh ta, nếu không tôn trọng hay không đảm bảo giữ được danh tính người cung cấp tin thì ai còn dám cung cấp tin cho anh ta nữa…!!
_Cháu đừng lo, đứng trước tiền ai cũng phải phun hết ra thôi…!!
Diễm thở dài,
_Cháu hy vọng chúng ta có thể biết được một chút gì đó…!!
_Chú cũng hy vọng là thế…!!
Ông Hùng luôn muốn đạp đổ ông Hải nên ông ta không làm gì cả, ông ta chỉ động viên Diễm suông thôi, sau khi cúp điện thoại, xoay ghế một vòng, ông ta cười thật to.
_Đừng có hy vọng hão, tao sẽ không bao giờ giúp bố mày, ông ta đã ngồi ở vị trí này lâu quá rồi, đã đến lúc ông ta phải nhường lại cho tao…!!
Ông Hải chỉ đối xử tốt với con gái, còn mọi người xung quan đặc biệt là nhân viên dưới quyền ông, ông luôn đối xử khắc nghiệt, lạnh lùng nên sau khi ông bị ngất xỉu không có ai đến thăm ông, họ có đến cũng chỉ muốn kiểm chứng xem ông có chết thật không thôi, họ đến không phải vì tình, từ khi ông nằm viện, ban quản trị tha hồ tung hoành, họ không còn phải sợ ông nữa, không phải nói gì cũng phải quan sát nét mặt của ông nữa.
Tuy nhiên có một điều không thể phủ nhận ông Hải là một người có tài, ông là một ông chủ độc tài, khắc nghiệt nhưng nhờ có ông công ty mới phát triển được như bây giờ, chưa đầy một tuần sau khi ông bị hôn mê, công ty đã rối tung rối mù cả lên, ai cũng muốn hưởng lợi, muốn tranh dành địa vị, không ai nghĩ phải làm thế nào thì công ty mới phát triển được. Họ mặc dù không thể so tài được với ông Hải nhưng họ không muốn ông xuất hiện ở công ty. Họ muốn ông biết mất.
Diễm càng chờ tin tức về người phóng viên đó càng biệt tăm, không chịu đựng được hơn nữa, Diễm lại gọi điện cho ông ta thì được báo ông ta đang bận nên không thể nghe máy.
Bây giờ Diễm không biết nên nhờ ai nữa, định gọi điện cho Trường nhưng tất cả mọi chuyện đều do Trường mà ra, quá căm phẫn nên Diễm không gọi.
Ngồi trong văn phòng làm việc, Quân vứt tờ báo trên bàn, Quân thở dài bảo Kiên.
_Xem ra đúng là cậu ta đã thực sự ra tay rồi…!!
Kiên nhíu mày.
_Sao anh không làm gì để ngăn chặn anh ta lại….??
_Cậu nghĩ là cậu ta sẽ dừng tay lại nếu tôi ngăn chặn cậu ta ư…?? Nếu cậu nghĩ thế thì cậu lầm rồi, cậu ta sẽ không bao giờ ngừng tay nếu như cậu ta vẫn chưa đạt được mục đích….!!
_Ý của anh là gì….??
_Có nói gì cậu cũng không hiểu được đâu, cậu chỉ cần tiếp tục theo dõi cậu ta là được rồi…!!
_Vâng, em nhớ rồi….!!
Kiên rời khỏi phòng, lo Diễm nghĩ quẩn nên Quân gọi điện cho Diễm, Diễm không muốn nghe nhưng vì đang buồn chán, đang hoang mang, Diễm cần ai đó an ủi nên khi Quân gọi, Diễm nghe máy.
Quân vui mừng vì Diễm không còn trốn tránh Quân như hôm qua nữa.
_Em không sao chứ….??
Mệt mỏi, Diễm đáp.
_Em không sao…!!
_Đừng nói dối anh, anh biết là em đang lo lắng, nếu có thể giúp được gì cho em,
mong em nói cho anh biết, anh sẽ cố gắng hết sức…..!!
_Cảm ơn anh…!!
_Em có biết ai là người đăng tin bố em bị bệnh lên báo không….??
Diễm lắc đầu.
_Em không biết, em đang dối nên em không biết em nên làm gì….!!
Quân chỉ giả vờ hỏi Diễm như vậy thôi, thật ra Quân đã biết Trường chính là người đã cung cấp tin đó cho báo chí biết. Không hiểu vì lí do gì, Quân lại không nói cho Diễm biết sự thật này, Quân làm thế vì quân tử hay vì một nguyên nhân nào khác.
_Việc này em cứ để anh lo, anh sẽ cho em một đáp án trong thời gian sớm nhất…!!
_Em không muốn phiền anh, anh còn nhiều công việc cần phải làm, nếu lúc nào em cũng bắt anh lo cho em, em thấy ngại lắm…!!
_Em đừng nói thế, chúng ta là bạn thì phải giúp đỡ nhau những lúc gặp khó khăn đúng không em…??
_Vâng…!!
Quân cười.
_Bây giờ em đang ở đâu…??
_Em đang ở bệnh viện…!!
Quân lo lắng.
_Cả đêm hôm qua em không về nhà à…??
_Vâng….!!
_Em đừng cố quá như thế không tốt cho sức khỏe của em đâu…!!
_Em sẽ chú ý….!!
Quân ngập ngừng.
_Trưa nay anh có thể mời em đi ăn được không…??
Diễm mệt mỏi đáp.
_Em xin lỗi em không thể, bây giờ công ty xẩy ra chuyện em cần phải có trách nhiệm…!!
_Anh hiểu…!!
_Chào anh, chúc anh một ngày tốt lành…!!
Nói xong câu đó, Diễm cúp máy, ôm lấy đầu, Diễm mệt mỏi dựa người vào tường, hai chân buông thõng ra sàn nhà. Từ bé đến giờ kể từ sau cái chết của mẹ Diễm đây là lần thứ hai Diễm rơi vào tình trạng phẫn uất thế này, Diễm không biết nên đi đường nào cho đúng, mệt mỏi, chán nản, Diễm chỉ còn biết thở dài.
Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, tin tức chủ tịch công ty bị bệnh phải nằm viện đã lan truyền khắp công ty, nhân viên bàn luận xôn xao, các cổ đông phải họp gấp, họ trách móc nhau vì đã dấu giếm không cho người kia biết, điều này khiến cho ông Hùng và Trường hài lòng, tuy họ vì những mục đích khác nhau nhưng cả hai có chung một điểm đó là họ đều ghét ông Hải, đều muốn hạ gục ông.
Buổi chiều Diễm đến công ty, Diễm gõ cửa phòng ông Hùng.
_Mời vào…!!
Diễm hỏi thẳng.
_Chuyện cháu nhờ chú, chú đã làm chưa…??
Ông ta giả vờ thở dài.
_Xin lỗi cháu chú sẽ cho người đi làm ngay, tin tức bố cháu bị bệnh đang làm nhân viên trong công ty hoang mang, chú phải thay mặt công ty giải quyết nên chưa thể đi làm ngay được…!!
Diễm mệt mỏi nói.
_Cháu hiểu, nếu thế chú cứ lo giải quyết và ổn định tinh thần của nhân viên trong công ty đi, cháu có thể tự đi điều tra….!!
Ông ta vội bảo Diễm.
_Cháu không cần phải làm thế, việc này cứ để chú lo….!!
_Nhưng chú bận như thế, chú làm gì có thời gian…!!
_Chú không làm được thì chú nhờ người khác…!!
_Theo cháu để cháu đi là hay nhất, chú có nhiều việc cần làm, trong khi cháu không giúp được gì cho chú, nên cháu có thể đi được….!!
Ông ta lo sợ, nếu chẳng may Diễm điều tra được gì có phải là bất lợi cho ông ta không, nên ông ta nói.
_Cháu gái, chuyện này không đơn giản như cháu nghĩ đâu, nghe lời chú cháu chỉ cần ngồi yên một chỗ, mọi việc cứ để cho chú lo…!!
_Nhưng mà…!!
_Thôi nào, cháu về bệnh viện lo cho bố cháu đi, nếu bố cháu có thể tỉnh lại, không phải mọi chuyện có thể được giải quyết rồi sao, cháu hiểu ý chú rồi chứ…??
_Vâng…!!
Nghe lời ông ta Diễm quay về bệnh viện, Diễm có biết đâu, Diễm đã mắc bẫy của ông ta. Trên môi ông ta nở một nụ cười gian ác.
_Mày tưởng mày có thể thắng nổi tao hả con nhóc, công ty này sớm muộn gì cũng phải thuộc về tay tao thôi….!!
Người đánh úp sau lưng ông ta không ai khác hơn là Trường, trong khi ông ta tìm mọi cách để đánh bại bố con Diễm, Trường một mặt tìm cách làm công ty tụt giá, một mặt quan sát bốn cổ đông lớn của công ty, Trường quan sát tính cách, thói quen điểm yếu của từng người, chỉ cần biết họ thích gì, có điểm yếu gì, Trường đã nắm chắc được phần thắng trong tay, người ta nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Trường chính là đang dùng cách này để đánh bại ông Hải.