Mặc dù bị Hồng đuổi nhưng Trường không thể bỏ về, không dám gặp mặt Hồng, Trường đành nhờ một cô ý tá chuyển thức ăn, đồ uống và chăm sóc Hồng, Trường còn cẩn thận để lại số điện thoại cho cô ta, Trường dặn nếu có chuyện gì xẩy ra với Hồng, thì liên lạc với Trường ngay. Cô ta gật đầu đồng ý.
Trường đi lang thang ngoài đường, quá mệt mỏi, Trường về nhà, từ bé đến giờ, có quá nhiều chuyện xảy ra với Trường, mà lần nào cũng đều mang lại tai họa, đau khổ cho Trường. Trường tự hỏi ở trên đời này còn có công bằng không.
Sau khi tắm rửa, ăn cơm, Trường trèo lên giường,Trường suy nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia, cuối cùng Trường ngủ quên lúc nào không hay.
Tên thanh niên theo dõi Trường liền gọi điện cho ông Đăng.
_Thưa anh, cậu Trường đã lái xe về nhà, hình như cậu ấy đã đi ngủ rồi…!!
Ông Đăng tính toán.
_Cậu có chắc là nó đã ngủ rồi không…??
_Em đảm bảo, sau khi ăn cơm xong, cậu ấy đã thức cả đêm hôm qua ở bệnh viện, mệt mỏi như thế nên cậu ấy đi ngủ cũng không có gì là lạ…!!
Ông Đăng dễ dãi bảo cậu ta.
_Nếu nó ngủ rồi, cậu cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi, vì trời cũng sắp tối rồi nó sẽ không đi đâu được nữa…!!
_Vâng, cảm ơn anh…!!
Xưng hô giữa ông Đăng và anh ta rất lạ, cả hai coi nhau là một bọn giang hồ, họ gắn kết với nhau vì quyền lợi, nghĩa vụ và bổn phận đối với một ông chủ duy nhất là ông Đăng, ông ta thật nguy hiểm, chỉ trong vòng mười bốn năm sống lang bạt, ông ta đã trở thành một con người lão luyện, đầy thủ đoạn và tàn ác.
Anh ta vừa đi khỏi được một lúc, Trường tỉnh dậy, mấy tháng gần đây Trường luôn bị một giấc mơ ám ảnh, đầu Trường đau nhức, hình ảnh đó thôi thúc Trường phải tìm ra sự thật.
Rửa mặt cho tỉnh ngủ, mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe máy. Trường phóng xe đi, Trường càng đi càng xa, Trường không biết mình đang đi đâu nữa.
Đến khi Trường giật mình quan sát xung quanh,Trường đang đứng trước một căn nhà hoang, xung quanh hoang tàn, đổ nát, tường loang lổ, cỏ mọc um tùm, Trường đoán đây là một căn biệt thự hai tầng.
Căn nhà mang lại cho Trường một cảm giác thê thương khó tả, Trường thấy nó rất thân quen, sờ lên trái tim, Trường thấy lồng ngực mình đau nhói.
Trong ánh chiều tà, căn nhà đổ nát làm bức tranh rách nát trước mặt Trường như nhuộm một màu tím ngắt, ánh nắng hắt lên mặt Trường, tay che trước trán, Trường quan sát căn nhà một lượt.
Trường không tìm thấy dấu tích của người xưa, cũng không có cảm giác ở đây có người sống, tò mò, háo hức muốn khám phá xung quanh, Trường đi vào trong.
Bàn tay Trường quét nhẹ lên bờ tường, vôi, xi măng rơi xuống từng mảng, chúng đã cũ kĩ, đã bị bỏ hoang quá lâu rồi. Nhắm mắt lại Trường hình dung được một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ, có một đứa con trai đang vui đùa cùng bố nó, bà mẹ ngồi trên ghế ngoài phòng khách, bà mỉm cười hạnh phúc.
Đột nhiên bức tranh trong đầu Trường thay đổi, không còn hình ảnh hạnh phúc của người thiếu phụ mà thay vào đó là nước mắt, lệ trên má bà không ngừng rơi, ôm lấy mặt, bà khóc nức nở, đứa con trai bé bỏng đang ôm lấy chân bà.
Người đàn ông hiền từ vui đùa cùng con trai không còn nữa, ông ta vung roi lên từng ngọn roi quất vào lưng thằng bé, người mẹ khóc ngất, đứa trẻ kêu to.
Trường ôm chặt lấy đầu, hai đầu gối Trường quỳ xuống đất, kí ức cũ ùa về như thác lũ. Tai Trường ong ong, những lời mắng chửu của người cha, tiếng gào khóc của người mẹ, tiếng kêu thảm thiết của thằng bé khiến Trường phát điên, khiến lồng ngực Trường như muốn nổ tung.
Trường thấy da thịt mình đau, những ngọn roi vô hình đang quất mạnh vào người Trường, Trường thấy ánh mắt khinh bạc của người cha khi nhìn đứa con, ánh mắt coi thường, căm hận khi nhìn người vợ.
Cháy…!!Cháy…!! Trường cảm thấy nóng, cảm thấy ngọn lửa đang lan tỏa xung quanh đây, thằng bé quỳ ôm lấy chân người mẹ khi bà treo cổ tự vẫn, nó đã khóc hết nước mắt, đã gào khản cả cổ, nó cũng muốn chết theo mẹ nó.
Người ta đã cố lôi nó ra khỏi đống lửa, cố cứu sống nó, nhưng nó không muốn sống, nó muốn đi theo mẹ nó, tại sao nó lại căm hận cha nó, tại sao nó lại muốn ông ta chết, tại sao mẹ nó phải tự vẫn, tại sao mẹ nó lại bỏ nó đi. Nó đã nghĩ, đã khóc quá nhiều. Nó tự hỏi tại sao bất hạnh này lại xảy ra với nó, tại sao ông Trời lại nỡ đối xử với nó như thế, đau khổ cùng cực nó lao vào ngọn lửa, cây cột trên xà nhà rơi thẳng xuống đầu nó, nó bất tỉnh nhân sự, trước khi thực sự bị ngất nó vẫn còn gọi tên mẹ nó.
Thằng bé kia có liên quan gì đến Trường, tại sao nước mắt Trường không ngừng chảy, tại sao trái tim Trường lại đau đớn như thế này, phải chăng thằng bé đó chính là Trường, còn cặp vợ chồng kia chính là bố mẹ Trường.
Nếu tất cả những hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu Trường là sự thật thì người hại chết mẹ Trường phải chăng là ông Đăng, kinh hoàng, Trường ngồi bệt xuống đất.
Nhớ lại ánh mắt căm hận của thằng bé khi nhìn cha nó, nhớ lại những trận đòn roi mà ông quất lên người nó, lên mẹ nó, nhớ lại những câu chửu rủa của người cha dành cho vợ và đứa con trai, tất cả làm đầu Trường như muốn nổ tung, không chịu đựng được hơn nữa, nằm lăn ra đất, Trường ngất xỉu.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chớp chớp đôi mắt, Trường tỉnh lại,Trường thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ ấm cúng. Trường loạng choạng đi ra cửa. Ông lão tốt bụng hỏi Trường.
_Cháu tỉnh rồi à…??
Trường giật mình hỏi.
_Cháu đang ở đâu đây…??
Ông lão giải thích cho Trường hiểu.
_Lúc nãy ông thấy lái xe vào căn nhà hoang đó, ông tưởng cháu là dân hút chích nên tò mò muốn đi coi xem cháu làm gì trong đó, ông thấy cháu ôm chặt lấy đầu rồi lăn ra bất tỉnh, sợ hãi nên ông cố dìu cháu về nhà
ông, xe của cháu ông cũng đã dắt về đây…!!
Trường xúc động.
_Cảm ơn ông…!!
Trường tò mò hỏi ông lão.
_Ông có thể cho cháu hỏi tại sao căn nhà đó bị bỏ hoang được không…??
Ông lão nhíu mày.
_Tại sao cháu lại muốn biết…??
_Cháu cũng không hiểu tại sao nhưng căn nhà đó cho cháu cảm giác cháu đã từng sống ở đó…!!
Ông lão nói ngay.
_Nếu thế chắc cháu nhẫm lẫn rồi, căn nhà đó đã bị bỏ hoang mười bốn năm nay, làm sao cháu sống ở đó được…!!
Mồ hôi tuôn ròng ròng trên trán Trường, thât trùng hợp, Trường cũng đã mất mười bốn năm sống trong thù hận, phải chăng căn nhà đó chính là căn nhà mà Trường đã từng sống.
Trường vừa mừng vừa sợ, Trường luôn muốn biết quá khứ của mình. Nay có một người có thể giúp được mình, không bỏ lỡ cơ hội, Trường hỏi luôn.
_Bác có thể nói cho biết nguyên nhân vì sao được không…??
Ông lão cười.
_Sao một người trẻ tuổi như cậu lại thích những câu chuyện bí ẩn thế nhỉ…??
Trường đáp.
_Chính vì nó bí ẩn nên cháu mới muốn nghe…!!
Ông lão bảo.
_Đi vào trong nhà uống nước đã, có gì để từ từ ông sẽ kể cho cháu nghe…!!
Trường vui mừng.
_Cảm ơn ông…!!
Rót trà mời Trường, ông bắt đầu kể.
_Ông sống ở đây đã được hơn năm mươi năm rồi, vợ ông mất sớm, ông chỉ sinh được một đứa con gái, nó đi lấy chồng xa nên ông sống thui thủi một mình. Căn nhà mà cháu nói là của một đôi vợ chồng trẻ, ông không quen biết họ, họ cũng không quen biết ông, họ cũng mới mua căn nhà đó, khi họ dọn đến lúc đó ông đã sống ở đây được hơn hai mươi năm rồi.
_ Chiều thứ bảy và chủ nhật nào căn nhà đó cũng ồn ào người ra kẻ vào, xe cộ tấp nập không khí đông vui, nhưng cảnh hạnh phúc như thế chỉ kéo dài được hơn mười năm. Vào một buổi chiều ông nghe có tiếng cãi nhau, tiếng khóc thét của đứa trẻ, tình trạng này kéo dài hàng mấy tháng trời, rồi nghe đâu công ty của gia đình đó làm ăn thua lỗ nên ngày nào cũng có chủ nợ đến đòi. Hai tháng sau đó, ông đang ngủ say, khói lửa từ căn nhà bốc cao, hàng xóm hô nhau đi dập lửa, thật đáng tiếc ngọn lửa quá to, chỉ cứu được đứa bé, còn bà mẹ đã chết thiêu trong đám cháy…!!
Mặt Trường trắng nhợt, người Trường không ngừng run rẩy, không sai, đó chính là hình ảnh Trường thấy trong giấc mơ, là chi tiết mà Trường đã quên, phải chăng hình ảnh đó quá khủng khiếp đối với một đứa trẻ mười hai tuổi nên Trường đã cố quên nó đi, đã ép mình không được phép nhớ, đã gạt nó hoàn toàn ra khỏi đầu.
Ông lão kể tiếp.
_Ngay sau đó thằng bé được đưa vào bệnh viện, tuy nó không chết nhưng nó bị một cây gỗ trên xà nhà rơi trúng vào đầu, tuy nó không bị mất trí nhớ hoàn toàn nhưng một phần kí ức của nó đã bị mất, bố nó hôm đó không có nhà, khi ông ta về tất cả căn nhà đã làm mồi cho ngọn lửa, biết tin vợ chết, con trai đang nằm trong bệnh viện, ông ta vội đến thăm. Một điều lạ là tuy người phụ nữ đó bị chết thiêu nhưng cảnh sát lại khẳng định người phụ nữ đó có thể đã bị giết chết trước khi thực sự bị lửa thiêu sống. Người bị nghi ngờ nhiều nhất là ông chồng, ông ta bị cảnh sát tạm gian chờ điều tra, sau khi không tìm ra được chứng cứ, ông ta được thả ra, nhưng không được phép đi khỏi địa phương.
_Những lời khai của hàng xóm đã chống lại ông ta, người ta ngày nào cũng nghe ông ta chửu vợ đánh con, ông ta suốt ngày say rượu, bạo lực gia đình thường xuyên diễn ra, có khi hàng xóm phải can ngăn, ông ta mới thôi đánh vợ, đánh con. Làm ăn thua lỗ càng khiến ông ta trở nên tệ bạc, uống rượu nhiều hơn, người ta lại phải nghe vợ con ông ta khóc nhiều hơn. Nghe nói vì không chịu đựng được tính vũ phu của chồng nên cô vợ đòi li dị và đòi dắt đứa con đi, một tuần sau khi cô vợ đòi li dị thì đám cháy xẩy ra nên cảnh sát nghi ngờ ông ta là hoàn toàn có cơ sở…!!
_Ngày chôn cất mẹ thằng bé, mặt ông ta lúc nào cũng lạnh tanh, hàng xóm không hiểu tình cảm ông ta dành cho vợ được bao nhiêu phần, có thực sự chính ông ta đã giết vợ hay không, nhưng hôm đó ông ta có chứng cớ ngoại phạm, cảnh sát không thể bắt tội ông ta. Khi thằng bé được ra viện, ông ta đón nó đến sống nhờ trong một căn nhà thuê, cứ ngỡ tưởng như thế là yên, không ngờ hai tháng sau đó, ông ta cũng biến mất, nghe mọi người nói ông ta đã tự sát, cảnh sát đã truy tìm ông ta khắp nơi nhưng không thấy, ai cũng cho rằng ông ta đã chết…!!
_Thằng bé trở thành trẻ mồ côi, ngay sau đó nó được người ta đưa đi, từ đó về sau không còn ai nghe được tin tức gì về gia đình ông ta nữa. Căn nhà đã bị bỏ hoang cũng đã được mười bốn năm rồi…!!
Kết thúc câu chuyện, ông lão nhấp một ngụm trà cho đỡ khô miệng. Trường ngồi chết lặng trên ghế, bây giờ Trường đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, mắt Trường đỏ hoe, Trường không thể tin được những điều Trường vừa nghe nữa, nó hoàn toàn trái ngược với những gì mà ông Đăng đã nói cho Trường biết, ôm chặt lấy đầu, Trường như muốn phát điên lên. Cuộc đời Trường toàn là dối trá, toàn là giả tạo. Trường là một công cụ, một con rối của ông Đăng.