Sinh nhật Joy diễn ra thật ấm cúng vào một ngày đầu đông có chút lạnh giá.
Năm người lớn ngồi xung quanh một bé con kháu khỉnh đáng yêu, không ai bảo ai, nhưng tất cả đều chạy theo một suy nghĩ chung, thật cảm ơn sự kỳ diệu của thời gian, từ một đứa trẻ sinh non bên bờ cái chết, sau một năm, Joy cục cưng đã lớn lên khỏe mạnh và thông minh.
Nguyệt Minh chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt Joy, dù cô vẫn hay đùa là cháu không đẹp bằng mình lúc bé, nhưng cô lại yêu tất thảy từng chi tiết nhỏ nhất của bé.
Nguyệt Minh lại lén nhìn sang Gia An, thật sự cảm ơn trời cao đã mang nàng đến, nếu không có nàng sẽ không có cô như bây giờ, cô sẽ đánh mất Joy, sẽ đánh mất hết những giờ phút đáng trân trọng này.
-Ui choa ui choa, cháu yêu của dì, cho dì hôn hôn con một cái~
Không phải khác ngoài Hạ Băng náo động bầu không khí, nàng đang chu môi, giành lấy vị trí cạnh bên Joy, đòi hôn bé con.
Joy nhăn nhó, tay nhỏ tát vào mặt Hạ Băng một cái thật nhanh chóng và dứt khoát, khiến cho mọi người đều sững sờ.
Chỉ có Joy là vui nhất, cười thật tươi, đưa hai tay vỗ vỗ trước mặt, như thể muốn mọi người khen bé tài giỏi.
Bộp bộp ー
-Oa, Joy giỏi quá.- Nguyệt Minh liền tranh thủ chiếm lấy sự yêu thích của Joy.
Thấy Nguyệt Minh vỗ tay, Joy cười tít mắt, tiếp tục tát vào mặt Hạ Băng đang nghệch ra thêm mấy cái.
Tổng giám đốc liền được đà vỗ tay cổ vũ nhiệt tình hơn kèm theo vài tiếng cười ha ha, thật là đúng ý cô quá mà!
Hạ Băng lườm Nguyệt Minh một cái sắc lẹm, sờ sờ mặt mình, nhưng không hề có chút ghét bỏ Joy, nàng còn đè bé ra hôn vào đôi má phúng phính mấy cái rõ kêu, hai chân bé con ú na ú nần giãy giãy, miệng hét lên kêu cứu.
Gia An nhìn mà nóng cả ruột, chưa kịp làm gì đã thấy Nguyệt Minh xông đến "ghi điểm" với Joy bằng cách giải cứu cục cưng rồi đặt bé ngồi trên vai mình.
Joy vừa được cứu ra, mặt vênh lên đầy đắc ý, dùng ánh mắt như kẻ bề trên đầy quyền lực nhìn thần dân hèn kém mà hướng về phía Hạ Băng.
Hạ Băng không chịu thua, lăn đùng ra sofa giãy giụa, gào lên bảo dì cháu nhà họ Hoàng ăn hiếp nàng.
Nhưng tội Hạ Băng quá, ở đây không ai bênh nàng hết, tất cả đều làm lơ...!Khả Hân còn bận cùng Uyên Hà nhìn vào điện thoại bàn luận một vấn đề gì đó, Gia An thì đang đứng bên cạnh Nguyệt Minh mà chơi với Joy.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Hạ Băng tổn thương trong lòng nhiều chút...!hậm hực ngồi dậy, một người đa tình như nàng lại phải ăn một lúc hai nồi "cơm chó" sao?
Chưa kể, từ lúc đặt chân vào nhà thì nàng đã để ý, Hoàng Nguyệt Minh kia từ lúc nào khoa trương đến vậy!?
Có nhất thiết phải treo một tấm ảnh một nhà ba người thật to như vậy trong phòng khách không???
Cái gì mà cả hai người nhà họ Hoàng ôm hôn mỗi bác sĩ An vậy?
Không có liêm sỉ gì hết à?
Hừ, không ai thương nàng thì nàng tự thương mình...
Gia An nhìn đồng hồ rồi chủ động đứng dậy đi vào trong bếp, lấy ra chiếc bánh kem xinh xắn nàng tự làm bằng cả tấm lòng, Uyên Hà chủ động đi tắt đèn.
Nguyệt Minh cho Joy ngồi trên đùi của mình, đội lên chiếc nón sinh nhật màu hồng xinh xắn.
Căn nhà như rơi vào màn đêm, chỉ còn duy nhất chút ánh sáng nho nhỏ từ ngọn nến lung linh trên bánh kem, hai mắt Joy tròn xoe nhìn ngọn nến lung linh, cảm thấy thật vi diệu, trong khi người lớn thay nhau nói lời chúc mừng sinh nhật.
Nguyệt Minh nhìn Gia An hơi cúi đầu hôn nhẹ vào má Joy, cô cười cười rồi lại nhìn vào chiếc nhẫn kim cương trên tay nàng.
Dưới ánh nến le lói, viên đá quý trên chiếc nhẫn bừng sáng, lấp ló hình dáng mặt trăng khuyết.
Phải, đó là bí mật nhỏ Nguyệt Minh luôn hỏi Gia An...!
Cô chạm vào nhẫn của mình, xoa xoa vài vòng, tìm ngay được viên kim cương đang đổi sang màu xanh nhạt.
-Mong con một đời bình an.- Gia An chân thành nói.
Nguyệt Minh bừng tỉnh khỏi suy nghĩ mông lung, cô cũng hôn vào má còn lại của Joy.
-Trưởng thành khỏe mạnh, vui vẻ mà tỏa sáng như chính tên của con vậy.
Không biết tự lúc nào và vì sao mà trong nhà lại có tiếng nhạc vang lên, mọi người đồng thời quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy Hạ Băng đang cười đầy đắc ý, tay ôm chiếc đàn piano dành cho trẻ con, đánh từng nốt nhạc theo bài Happy Birthday.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
-Cái này là đặc cách cho cục cưng của dì nha ~- Thấy Joy chăm chú nhìn mình, Hạ Băng nháy mắt.
Ồ, nàng đã không chơi đàn từ rất lâu rồi nhỉ?
Kể từ lần cuối sáng tác bản nhạc cho Elma, thoáng cái gần 10 năm thì phải...!Nhưng ngày vui của Joy, nàng không thể không phá lệ.
Dù đây là đàn Piano đồ chơi dành cho trẻ em, nhưng qua tay Hạ Băng vẫn phát ra âm thanh chấp nhận được.
Lúc này, đột nhiên thời thế thay đổi!
Đèn lớn được bật lên, Joy trượt từ trên người Nguyệt Minh xuống, ý muốn đi lại chỗ Hạ Băng, bé thấy thật thần kỳ, làm sao cái đó lại phát nhạc như vậy?
Thật là "toẹt zời", tự dưng thấy dì Băng cũng không đáng ghét lắm, thấy dì cũng dễ thương...
Joy chập chững muốn đi, Nguyệt Minh chỉ đành giúp bé đứng vững, cô cũng ngạc nhiên khi thấy cháu mình chủ động đi lại chỗ Hạ Băng.
Hạ Băng luôn duy trì nụ cười xinh đẹp, đưa tay hất tóc tỏ vẻ ta đây một chút rồi đưa tay ra đón, bàn tay nhỏ của Joy liền nắm lấy tay nàng.
Hạ Băng thảng thốt trong lòng vì phút chốc thế sự xoay vần, nàng đột nhiên được thương yêu đến sợ hãi.
Joy cục cưng tỏ ý muốn leo lên người Hạ Băng ngồi, nàng liền theo ý mà bế bé vào lòng, có trời mới biết lúc này nàng khóc trong lòng nhiều chút, nếu có thể đong nước mắt, hẳn là được mấy bể bơi rồi.
Bàn tay mũm mĩm, ngón tay tròn tròn đáng yêu của Joy đầy dè chừng chạm lên một phím đàn.
Ting- một tiếng, hai mắt Joy mở to như nhà thám hiểm vừa tìm thấy lục địa mới, bé ngước đầu nhìn lên Hạ Băng.
Hạ Băng cũng cúi đầu nhìn bé, hiếm khi ý cười mang một nét dịu dàng đến lạ.
Cả bốn người lớn còn lại cảm thấy bản thân như bốc hơi, thế giới của Joy vừa nhỏ lại chỉ bằng một Hạ Băng sao?
À không, một cây đàn mới đúng!
Tổng giám đốc cảm thấy nóng rực trong lòng, cắn ngón tay sợ hãi muốn chết, sao cháu mình lại có thể dễ bị dụ như vậy?
Chỉ vì cây đàn kia mà bỏ theo Hạ Băng-người mà cách đây vài phút đến nhìn bé cũng không thèm...!
Trong phút chốc, Tổng giám đốc cảm thấy địa vị vốn không cao lắm của mình bị lung lay rồi.
Như hiểu được nỗi lòng của người yêu, bác sĩ An vỗ nhẹ lưng cô như thể muốn an ủi.
-Đây, nốt đồ, đây, nốt rê.- Hạ Băng gặp nước liền đẩy thuyền, nắm tay Joy đặt vào từng phím nhạc, dù không biết đứa trẻ 1 tuổi có hiểu không.
Nhưng chỉ vài phút sau, tất cả người lớn trong phòng đều ngạc nhiên, Joy ấy vậy mà hiểu, đã vậy còn đánh theo thứ tự đồ rê mi fa sol!!!
Hạ Băng tròn mắt nhìn về Nguyệt Minh, Nguyệt Minh cũng làm y hệt như vậy với Hạ Băng, thiên phú của Joy khiến hai bà dì già đầy bất ngờ, chỉ có điều theo sau niềm bất ngờ là hai trạng thái cảm xúc đối ngược...!Hạ Băng khá là hứng thú, còn Nguyệt Minh lại hơi hoảng.
-Đồ đồ rê, rê rê mí...- Hạ Băng đánh một lần các nốt đơn giản, rồi nhìn bé con trong lòng mình hành động tiếp.
Tuy lần này Joy có sai 1 nốt, nhưng Joy mới 1 tuổi...!
1 tuổi đó, cái tuổi mà chỉ biết ị rồi uống sữa sau đó ư a!
Cứ thế này thì đế lúc 3 tuổi có thành thiên tài âm nhạc như M*zart hay không!!?
Ngay cả Hạ Băng dù bộc lộ tài năng từ sớm nhưng cũng phải mấy năm mới có thể chơi piano một cách chuyên nghiệp...
Hạ Băng không trông chờ gì vào Selina về mảng âm nhạc, y hệt con vịt quạc quạc quạc, tông điếc hơn cả chữ điếc, nhưng nếu Joy có tài năng, Hạ Băng sẵn sàng trực tiếp dạy dỗ bé.
Nghĩ đến đây, Hạ Băng liền nâng Joy lên, như khỉ già trong Lion King nâng vua sư tử Simba.
-Ôi Joy của dì, con phải vào showbiz.
Joy chớp chớp mắt.
-Dẹp!- Nguyệt Minh đẩy mặt Hạ Băng, giành lại Joy ôm vào lòng, như thể khỉ mẹ bảo vệ khỉ con khỏi sói già nham hiểm.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Joy không được vào cái giới hỗn tạp đó, tuyệt đối không!
Chủ nhân tương lai của T Group phải là Joy!
Hai người lớn tranh đấu, Gia An cười khúc khích lắc đầu bó tay, đúng là khó có thời gian hoà hoãn mà.
-Được rồi, khui quà cho Joy nào mọi người.
Để tránh người yêu bị cào nát mặt, vì Joy cục cưng đang rất thích Hạ Băng, Gia An đứng dậy ôm một hộp quà thật to.
Hạ Băng hừ một tiếng, định bế Joy vào lòng nhưng lúc này bé liền thể hiện tình yêu của mình hướng về ai, tuột khỏi người Nguyệt Minh mà đi về Gia An.
Nguyện Minh và Hạ Băng khi thấy Joy chập chững đi đén chỗ Gia An với nụ cười tươi thì đồng thời chết trong lòng nhiều chút.
Gia An khui ra trước hộp quà màu hồng to, đấy chính là quà từ daddy và ba của nàng.
-Oa! Xinh ghê.- Uyên Hà cảm thán, dù là quần áo baby nhưng nhìn hết sức thời trang.
Khả Hân cùng Hạ Băng cũng cầm cầm các bộ váy áo mà xem.
-Vải tốt thật, đồ đặt riêng à chị?- Khả Hân hỏi Gia An.
Hạ Băng bên cạnh nhếch môi khi thấy chữ ký đặc biệt của Ralph được in trên áo.
Nàng nhìn Gia An, rồi lại liếc qua Nguyệt Minh mà cười đầy nham hiểm.
Nguyệt Minh ngáo như vậy, chắc còn chưa biết nhà vợ mình là nhân vật khủng bố thế nào nhỉ?
Dăm ba cái T Group của Nguyệt Minh thì là gì?
-Ha.- Hạ Băng thở ra một câu.- Bác sĩ An có nhận đặt đồ riêng không?
Ôi, Hạ Băng cũng muốn nịnh nọt Gia An để có đồ độc quyền mặc.
Ờm, nếu như Hạ Băng mà biết đồ công sở dạo gần đây Nguyệt Minh mặc đều là của Gia An dụng tâm nhờ Ralph thiết kế cho, chắc nàng tức chết mất!
-Ha ha, ngại quá, đồ này là quà người nhà tôi gửi tặng Joy.- Gia An ướm thử một bộ váy cho Joy.
-Cảm ơn gia đình chị giúp em nhé!- Nguyệt Minh có chút chạnh lòng, ngay cả Joy còn được gặp ba mẹ của Gia An rồi, cô chờ mãi vẫn không thấy chị người yêu đả động gì.
Hạ Băng xoa cằm, lủi thủi đi lại đống quà mà Uyên Hà mang vào giúp mình lúc nãy, mở ra lấy một bộ tóc giả cho Joy.
-Mặc váy đẹp mà đầu không