Nguyệt Minh thật sự muốn khóc, sau tai nạn của ba mẹ, nỗi ám ảnh đối với việc chạy xe được hình thành, cứ nhìn vô lăng trước mặt cô sẽ cảm thấy căng thẳng đến hoa cả mắt.
Tiếp đến là tai nạn của Nhật Minh lại như một dấu son điểm tô lên nỗi sợ màu đỏ ấy.
Có thể hai người kia nghĩ lái xe dễ dàng, cô vì sao không thể lái? Nhưng họ không thể hiẻu được loại áp lực đang dần hình thành trong cô bấy giờ.
Thần kinh căng chặt, máu lưu thông nhanh, tim lại đang đánh trống ngực.
Nguyệt Minh siết tay vào vô lăng, răng cắn chặt, cô đang cố gắng điều hoà nhịp thở của mình.
Cho dù hai người kia có hết lời khuyên nhủ lẫn hù dọa cỡ nào đi nữa, Nguyệt Minh nhất quyết không dậm chân ga, mà chân để hẳn sang chân thắng, cho xe trôi theo tốc độ...!chậm hơn cả mức bình thường.
Kết quả là sau 30 phút, xe vẫn còn chưa chạy được hết nửa vòng trường đua.
Ralph và Hạ Băng không khỏi mất kiên nhẫn.
Lúc Hạ Băng định cúi người đạp giúp chân ga thì điện thoại Ralph vang lên, không biết đầu dây bên kia là ai, chỉ thấy mặt ông lúc trắng lúc xanh.
Sau đó, Ralph lên tiếng bảo Nguyệt Minh dừng xe, nhấn nút thắng tay rồi mới đưa điện thoại tới cho cô.
Nguyệt Minh tinh thần căng chặt, vừa nghe thấy giọng nói êm tai quen thuộc liền thả lỏng không ít.
Hệt như kẻ du mục lạc giữa hoang mạc lâu ngày tìm được ốc đảo.
- Alo...!Em sao vậy, chị gọi em không nhấc máy? Chị lo muốn chết rồi đấy!
Nguyệt Minh nghe giọng người yêu liền bật khóc vì uất ức.
Tổng giám đốc lạnh lùng cái gì, bên cạnh Gia An người ta chỉ thích làm mèo nhỏ của nàng có được không?
Nghe giọng Nguyệt Minh bên này mếu máo, Gia An càng rối hơn, nếu như không phải vì bất khả kháng, không thể bỏ dở việc, nàng rất muốn book vé máy bay về nhà gấp.
Ralph với Hạ Băng nhìn Nguyệt Minh bên này khóc lóc, liền có chút khinh bỉ.
Đặc biệt là Hạ Băng, nàng tặc lưỡi.
- Ôi cái lũ yêu nhau, thật chả hiểu kiểu gì.
Selina cao ngạo lạnh lùng đâu?
Ra chuồng gà rồi hả?
Hạ Băng thầm nghĩ cũng may, nàng không yêu đương gì, mà nàng cũng tin rằng, bản thân mình yêu vào tuyệt đối không có "nhược" như Nguyệt Minh!?
Gia An dỗ Nguyệt Minh phải hơn 10 phút, điện thoại lần nữa về tay Ralph.
Lần này không còn thanh âm mềm mỏng như lúc dỗ dành người yêu, mà con gái cưng nghiêm giọng ra lệnh với cha già.
Rằng.
Đừng có bắt nạt Nguyệt Minh nữa!
Cũng vì Gia An đã hạ lệnh, đến cả Tổng tư lệnh cũng chẳng thể nào có quyền hạn chen vào nữa.
Mang danh Tổng tư lệnh vậy chứ đôi lúc con gái nhỏ cáu lên, Ralph cũng đành chào thua.
Vậy là cả hai "điệp viên" bĩu môi, phủi mông ra khỏi xe dù đang ở giữa đường đua, bỏ Nguyệt Minh ở lại trong xe lần nữa khóc lóc kể lể như em bé mách mẹ.
Lúc bé Nguyệt mách xong uất ức, quay ra nhìn đã thấy Ralph cùng Hạ Băng đứng ngoài đường đua, bên cạnh là vài chiếc xe mô tô.
Nguyệt Minh tò mò tiến lại chỗ họ.
Lúc này Hạ Băng đã ngồi trên một chiếc mô tô đen nhám, thân xe cơ bắp, mạnh mẽ như một mãnh thú xé gió.
Hạ Băng với đôi chân đặc biệt dài, cộng thêm váy xẻ tà cực táo bạo, ngồi trên mô tô phân khối lớn cùng màu quần áo; môi đo đỏ, làn da trắng hồng, mái tóc đen dài bay bay trong nắng gió của trường đua xe.
Nguyệt Minh dù rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải gật gù thầm khen cảnh tượng trước mắt.
- Con chưa thử bao giờ.
Mẫu này đẹp thật...!Trước từng thích form classic.
Hạ Băng nhoài người về phía trước, đang chăm chú nghe hướng dẫn của Ralph, bởi vì chạy mô tô, nên nàng đã thay đôi cao gót ban sáng bằng một đôi bốt đen, chẳng biết chuẩn bị sẵn từ bao giờ.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Trường đua xe hôm nay vốn định thuê cho Nguyệt Minh tập chạy, nhưng giờ lại bị Gia An ngăn cản, Ralph đành gọi người mang vài chiếc mô tô cưng của mình đến khoe với Hạ Băng.
Nguyệt Minh đối với mấy chủ đề này thật như vịt nghe sấm, nên đành lại ngồi vào khu nghỉ, vừa có trà, vừa có bánh ngọt, dù bụng cô vẫn còn nhộn nhạo nhưng cũng nếm thử một ít.
Chỉ một lát sau liền nghe thấy âm thanh động cơ, tiếp đó là bóng dáng Hạ Băng xé gió, chạy mấy vòng trên trường đua với tốc độ khủng khiếp, khủng khiếp đến mức Nguyệt Minh nhìn thôi cũng muốn nôn!
Không ổn!
Cô ngay lập tức nhớ ra, liền gọi tài xế tới rước mình!
Lát nữa nếu lại phải về chung với Hạ Băng và Ralph, cô nghĩ mình còn chưa kịp cưới Gia An đã chết toi rồi!
- Wow, cảm giác khác thật.- Hạ Băng sau khi xé gió chán chê, liền từ từ vuốt lại mái tóc đen nhánh của mình.
- Ha ha, còn phải nói, cảm giác không thua gì đi mấy em siêu xe đâu.- Ralph một bên cảm thán.
Hai người đi về phía Nguyệt Minh, không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tiếc nuối, lửa không rèn được sắt!
- Cảm giác tuyệt thật đó daddy!- Hạ Băng nói.
Nguyệt Minh nghĩ: Tuyệt mà là tuyệt vọng.
- Con không nghĩ dễ chạy như vậy.
Nguyệt Minh lại nghĩ: Đúng rồi dễ, chạy xe này dễ chết.
Nguyệt Minh có chút rén hai người kia, sợ đang yên đang lành lại bị bắt đi tập xe nữa, nên chủ động tìm chủ đề mà nói chuyện.
- Nghỉ mệt đi mọi người.- Tổng giám đốc ngoan ngoãn rót nước mời Ralph.
Hạ Băng thì trực tiếp bắt lấy chai nước suối mà Nguyệt Minh thẳng tay quăng đến, trong lòng không khỏi khinh bỉ Nguyệt Ngáo phân biệt đối xử.
Ralph được cái rất dễ bắt chuyện, lại thêm cái radar nhạy bén là Hạ Băng, nên không khí chẳng mấy chốc đã được khuấy động lên.
Bao nhiêu chuyện về Gia An từ thời còn cởi truồng tắm mưa đều bị Ralph lôi ra kể hết.
Bởi vì liên quan tới Gia An, nên Nguyệt Minh cũng rất hứng thú mà lắng nghe, đôi lúc còn cười và thêm vào vài lời bình luận.Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Ann học thật sự rất giỏi, hẳn là thừa hưởng từ Waldo, đầu óc nhanh nhạy lắm, lúc trước hai đứa học ở đâu nhỉ?
- À, con với Fuyu cùng học ở nước A.
- Ồ, ban đầu Waldo cũng muốn mang Ann ra nước ngoài học từ bé, chỉ là suy đi nghĩ lại, daddy vẫn muốn con gái nhà mình ở đây lớn lên, vì daddy thích văn hoá phương Đông.- Ralph lại tiếp tục câu chuyện.
- Phải rồi, bác sĩ Ann học ở đâu ạ?- Hạ Băng cũng tò mò hỏi.
- Trường X, mấy đứa biết không?
Sau đó Hạ Băng cùng Nguyệt Minh quay sang nhìn nhau, lại gật đầu với Ralph.
- Trường X là trường học top 1 ở đây, 100% vốn đầu tư nước ngoài, tuyển chọn rất gắt gao, không phải chỉ cần có tiền là có thể vào được! Đương nhiên là con biết.- Nguyệt Minh đáp.- Khả Hân cũng học ở đấy.
Hạ Băng cười cười, không rõ trong đầu đang nghĩ gì.
- Ừm, hồi đó An luôn đứng trong top 3.
Mà khoá của An phải nói là thú vị lắm, bởi tới giờ vẫn còn lưu danh là truyền thuyết ở trường X.- Ralph dừng lại một chút để hồi tưởng lại chuyện của nhiều năm trước.
- Vì sao nói là top 3 mà không phải là top 1? Bởi vì top 3 liên tục thay đổi.
Để daddy nhớ xem...!Tranh top với An còn có hai cô bé nữa, cũng dạng siêu giỏi.
Ba đứa nó tranh nhau sức đầu mẻ trán, lúc thì bé này, lúc lại là bé kia.
Ha ha, nghĩ lại lúc đó thú vị ghê, không biết bây giờ hai cô bé kia đã làm gì rồi?
Nguyệt Minh chăm chú lắng nghe, những chuyện liên quan đến Gia An, cô đều muốn biết hết tất cả.
Hạ Băng bên cạnh trầm ngâm một chút, nhẩm tính tuổi của bác sĩ An...! Trường X, năm XXXX...!Ồ, dường như nàng biết người đó là ai rồi.
Hạ Băng nhếch môi cười nhạt một tiếng.
- Daddy này, chị An học giỏi như vậy, sao cuối cùng lại chọn làm bác sĩ khoa sản vậy?- Hạ Băng rất nhanh lấy lại trọng tâm, nàng luôn rất tò mò về chuyện nghề nghiệp của bác sĩ An.
Nguyệt Minh bên cạnh thiếu điều muốn bật ngón cái tán dương bạn mình, lần đầu thấy nhỏ bạn thân trời đánh có ích nha!
- À...- Ralph vốn đang vui vẻ, sau đó liền trầm ngâm một chút.
Biểu hiện dù rất nhanh được che giấu nhưng vẫn bị Nguyệt Minh phát hiện, ngay lập tức cô cũng trở nên nghiêm túc.
Chỉ tiếc là, Ralph với chuyện này chỉ nói vài câu cho qua chuyện.
- Con bé thích thì chọn thôi, nếu thật sự muốn tìm hiểu, daddy nghĩ con nên hỏi trực tiếp Ann.
Suy nghĩ của con bé, Daddy cũng không thấu được.
Nếu bây giờ daddy kể, cũng chỉ là cái nhìn phiến diện.
Nguyệt Minh trầm ngâm, hàng mi hơi rũ xuống, trong lòng lại hiện lên vài tầng lo lắng.
Cô có một linh cảm rằng chuyện này như lớp vảy ngược của Gia An, nàng sẽ giấu cho riêng bản thân mình.
Bác sĩ An đi công tác mới đó cũng đã gần một tuần.
Nàng đi từ thứ hai, tối thứ bảy sẽ bay về, bây giờ đã là chiều thứ sáu, chỉ còn hơn 24 tiếng nữa...
Nguyệt Minh vui vẻ không ngừng suốt từ sáng, suy nghĩ xem ngày mai mình sẽ chuẩn bị gì để đón chị người yêu đây.
Ấy vậy mà, vừa tan làm thì Nguyệt Minh lại như bông hoa vừa nở rộ lại bị tạt nước cống vào, sau đó lập tức úa tàn...
Khi cô đẩy cửa bước vào ngôi nhà thân yêu của mình ra, cảnh tượng trước mắt cảm giác thật giống như vừa mở toang cánh cửa vào thẳng địa ngục.
- Về rồi?- Hạ Băng bỏ lại một câu hỏi cho có lệ rồi lại quay người tiếp tục nằm dài trên sofa xem tivi, đôi chân dài thậm chí còn gác lên thành ghế, đá đá trông có vẻ đang thoải mái lắm.
Tệ nạn, quá sức tệ nạn!
- Nhà tôi không phải cái ổ chứa!- Nguyệt Minh rất không khách khí, ném cặp da lên bụng Hạ Băng.
Hự— một tiếng, Hạ Băng đau đớn bò dậy.
Nguyệt Minh chán ghét nhìn bản mặt nhỏ bạn thân, chẳng hiểu kiểu gì mà từ hôm tập xe về là Hạ Băng ở lì tại đây luôn!?
Mà ở ké thì nên biết điều, ai đời đuổi mãi Hạ Băng không chịu đi nhưng cứ luôn mồm kiếm chuyện, hết phàn nàn tấm ảnh một nhà ba người là "làm màu", lại bảo mô hình tòa nhà Morning là "khoe khoang", lâu lâu còn chê phòng ngủ cho khách là "không rộng bằng cái phòng vệ sinh nhà tớ"...!? Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Vốn Nguyệt Minh đã nghĩ bác sĩ An đi vắng, tranh thủ thời gian sẽ giúp hai dì cháu nâng cao tình cảm, lại chỉ vì một Hạ Băng này mà tan vỡ...
Cập nhật tình hình: Trước sinh nhật 1 tuổi, Joy cực kì ghét Hạ Băng, nhìn cũng không thèm, vậy mà bây giờ, Nguyệt Minh lại bị bé đá xuống cuối bảng xếp hạng.
Nhìn xem, bảo mẫu vừa bế Joy cục cưng ra, Hạ Băng liền hứng khởi bật dậy, quên luôn cảm giác đau đớn vừa rồi.
Nàng hiển nhiên là có chuẩn bị kế hoạch rõ ràng, lợi dụng Joy thích cây đàn đồ chơi mà dụ dỗ bé chơi với mình.
Nguyệt Minh chỉ biết ấm ức một góc, ôm Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang số mấy không rõ mà tủi thân, chỉ biết hai mắt mèo bông đẫm lệ, nhìn cháu mình bị nhỏ bạn trời đánh cướp đi.
Ôi, còn đâu những cái thơm má mềm mềm của cháu cưng, còn đâu những cái vỗ yêu lên mặt mỗi ngày của Joy dành cho cô.
Bay sạch, bay sạch sành sanh vào tay Hạ Băng!!!
Nguyệt Minh thở dài, đầy ghen tị nhìn Joy đang ngồi trong lòng Hạ Băng.
- Hey, music!.- Hạ Băng hất mặt ra lệnh.
Nguyệt Minh cầm remote lên thật muốn phang thẳng vô mặt Hạ Băng nhưng Joy cục cưng lúc này quay mặt lại, hai mắt tròn xoe nhìn cô.
Tổng giám đốc hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, bật kênh thiếu nhi lên.
- Baby shark du du du.- Hạ Băng ngân nga theo bài nhạc đang chiếu trên màn hình.
Joy cục cưng vỗ tay cười đùa, Nguyệt Minh bĩu môi ngồi yên trên ghế, ôm Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang vào lòng.
Joy trước giờ ở với Gia An luôn được mặc những bộ đồ công chúa đáng yêu, có đôi khi là jumpsuit đơn giản.
Joy ở với Hạ Băng mới ít hôm liền được mặc mấy cái váy hai dây hở hang...!tuy váy hai dây nếu người lớn mặc sẽ mang cảm giác sexy, nhưng trẻ con tròn tròn, mặc lên lại rất đáng yêu, nhìn chỉ muốn cắn cắn một phát cho bõ ghét.
Nguyệt Minh tuy có ghen tị với Hạ Băng thật, nhưng nhìn một hồi cảnh tượng nàng cười với Joy, cô lại thấy trong lòng ấm áp.
Hạ Băng hẳn là đang thật sự rất vui vẻ, lâu rồi mới thấy được nụ cười như vậy của nàng.
Người bạn này đích thị có rất nhiều vấn đề trong cuộc sống riêng, Nguyệt Minh ngoài mặt ghét bỏ, nhưng trong thâm tâm lại ra sức giúp Hạ Băng rất nhiều.
Nguyệt Minh trước giờ không dám tưởng tượng cảnh Hạ Băng chơi với trẻ em sẽ thế nào, bây giờ ở chung mới có một tuần, nàng thậm chí còn khá thành thục cách dỗ dành và bế Joy, thần kì thật sự!
Đúng lúc Tổng giám đốc còn mãi deep, thì Hạ Băng chun chun mũi, như đang đánh hơi thứ gì đó.
- Này Selina, cậu nghe mùi thối không?- Hạ Băng nhìn Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh cũng ngửi ngửi, đúng thật là trong không khí có mùi thum thủm
- Ừ, có.- Tổng giám đốc đứng dậy, đi theo hướng mùi hôi để tìm nguyên nhân.
- Cậu đánh rắm hả Sel?- Hạ Băng vẫn hoang mang lắm.
- Không, cậu đánh rắm đúng không?- Nguyệt Minh dừng lại trước mặt Hạ Băng, ánh mắt đầy nghi hoặc, rõ ràng mùi hôi phát ra từ đây.
- Không nha!- Hạ Băng phản ứng liền.- Sao lại đổ oan cho người đẹp chứ!?
Nguyệt Minh cốc đầu Hạ Băng một cái, sau đó liền thấy đôi mắt tròn xoe đang long lanh nhìn mình.
Tổng giám đốc cười khì, đưa tay bế cháu cục cưng lên.
- Để dì thay tã nhé.- Nguyệt Minh không chút ghét bỏ mà bế Joy vào lòng.
Trong khi lúc này Hạ Băng mới sực nhớ tự nhiên ban nãy Joy trông có vẻ rất nặng, lại còn có màu