Gia An ngồi một mình giữa phòng khách, không biết làm gì, chốc chốc chân lại nhịp nhịp theo một giai điệu âm vang trong đầu, chốc chốc lại mở điện thoại lên lướt mạng hay trả lời vài tin nhắn đủ mọi nguồn gửi đến cho nàng.
Một màn quy trình lặp đi lặp lại mãi cũng chán, cuối cùng, nàng có chút mệt mà ngửa đầu ra sofa.
Bởi vì rảnh quá nên Gia An cũng đã tham quan xong một vòng của biệt thự.
Căn nhà này có thể gọi là một biệt thự mini, theo hướng thiết kế hiện đại, rất vừa vặn cho một gia đình bốn người kiểu mẫu, nhưng ở một mình liền biến thành một cung điện rộng lớn.
Gia An đưa tay tính nhẩm dựa vào giá nhà đất của khu này, cuối cùng dừng lại bởi cái bĩu môi.
Bác sĩ An phải làm tầm mười năm với mức lương tại HOPE mới đủ tiền mua căn nhà thế này, nhưng Tổng giám đốc hẳn chỉ cần một cái phất tay là đủ mua vài căn...
Ôi tư bản!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng từng ghé qua vài căn nhà tương tự, đa số cách bày trí đều khá cầu kỳ, thể hiện rõ vẻ sang trọng và giàu có của gia chủ, riêng có nội thất bên trong nhà của Nguyệt Minh là nàng rất thích.
Đơn giản nhưng ấn tượng, với ba gam màu cơ bản nhất thế giới này là trắng-xám-đen, cả căn nhà mang hơi thở hiện đại, lấy tối giản làm điểm nhấn, đủ chứng minh chủ của nó thanh lịch đến nhường nào.
Gia An còn thấy được ở phòng bếp có một tủ rượu lớn, có vài chai mà nàng từng "diện kiến" trong bộ sưu tập ba của nàng, giá trị hình như lên đến 6 con số nếu tính bằng tiền đô!
Nhưng mà, nhà đẹp không cũng chưa đủ.
Gia An là bác sĩ, chẳng phải chuyên gia thiết kế nội thất mà dám nhận xét chuyên môn.
Nàng chỉ đánh giá theo quan điểm của một người bình thường, rằng ngôi nhà này vẫn thiếu hơi thở của sự sống, làm nàng cảm thấy cô quạnh làm sao.
Điều này khiến Gia An nhớ đến bóng lưng của Nguyệt Minh và cả cách đối nhân xử thế của cô ấy.
Cô ấy hẳn đã rất khó khăn.
Gia An thở dài nhìn về hướng phòng.
"Nguyệt Minh."
Nàng lẩm bẩm mãi hai chữ này một lúc lâu, tâm trạng có chút chùng xuống, ánh nhìn cũng dần mông lung hơn.
Lúc Nguyệt Minh thức giấc, việc đầu tiên cô làm chính là ngồi dậy áp sát trán mình vào trán Joy, không để ý cơ thể hai dì cháu đã ướt mèm tự lúc nào.
Joy cũng vì hành động này mà tỉnh giấc, đôi mắt đờ đẫn buổi sáng giờ đã đỡ hơn rất nhiều, bé chớp chớp đôi mắt chưa nở mí của mình nhìn Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh cười, hôn nhẹ lên đôi má phúng phính của Joy một cái rồi đặt bé con xuống giường.
Cô lại lau nhanh cơ thể cho Joy rồi lấy quần áo mới mặc vào cho cục cưng, sau đó dùng nhiệt kế đo lại nhiệt độ của bé.
Nhiệt độ hạ xuống còn 37 độ 6, chỉ còn sốt nhẹ, xem ra rằng mọi việc đã ổn hơn.
Gia An hay thật.
Ủa mà...!Gia An?
Nguyệt Minh mới sực nhớ đến người kia, cô xem đồng hồ trên tay rồi vội vàng bế Joy đi rời phòng.
Truyện được post tại Wattpad theo đường link.
Đọc tại Wattpad để ủng hộ tác giả.
Bên ngoài có âm thanh nho nhỏ phát ra từ tivi, Nguyệt Minh nhìn về phía đó lại chẳng thấy Gia An đâu.
Joy cũng tò mò, ưm a mấy tiếng, cái đầu nhỏ cũng lắc lắc nhìn theo.
Nguyệt Minh đưa tay lên miệng mình ra chiều bảo Joy im lặng, nhưng Joy cóc hiểu, bé đã lấy lại sức mạnh của mình rồi!!! Quẩy thôi.
- À á a!?
Nguyệt Minh:...
Cứ thế, cả hai dì cháu đến bên ghế sofa, khóe miệng Nguyệt Minh vô thức cong lên, Gia An co ro nằm ngủ nghiêng sang một bên, trong lòng còn ôm một chiếc gối tựa lưng.
Người này thật tình, có thói quen ngủ sofa sao?
Nguyệt Minh bế Joy quay về phòng lấy ra một tấm chăn mỏng, khéo léo dùng một tay nhẹ nhàng đắp lên người Gia An.
Suốt quá trình, Joy chỉ quan sát cả hai người, ánh mắt thuần khiết của bé nhìn vào khuôn mặt "to bự" của người đang bế mình, chớp chớp mắt.
Nguyệt Minh ngồi khụy một chân xuống đất, cánh tay vẫn đầy chắc chắn bế Joy trong lòng, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt nhẹ vài lọn tóc rũ loạn trên mặt Gia An làm lộ ra lông mi dài cong vút, chiếc mũi xinh xắn cùng đôi môi đỏ mọng.
Hưm?
Hôm nay nàng lại đổi màu son ư?
Tổng giám đốc hơi ghé sát lại, cô không biết vì sao lại muốn nhìn kỹ môi Gia An.
Nếu xét theo góc độ đánh giá về sắc đẹp, môi Gia An xuất sắc được 10 điểm.
Thậm chí Nguyệt Minh còn thấy đôi môi này đẹp hơn môi mình rất nhiều lần.
Hồi tưởng những lần gặp mặt, các màu son dường như không giống nhau.
Gia An thích son môi lắm sao?
- Cái miệng nào suốt ngày bắt bẻ tôi?- Nguyệt Minh nhìn hồi lâu, khẽ nói.
Lời nói mang hàm ý trách cứ, nhưng ngữ điệu lại ra chiều làm nũng.
Người này khi ngủ vẫn cứ thích mang kính?"
Nguyệt Minh nhíu mày.
Gia An nằm nghiêng thế này, mặt trực tiếp áp dưới sofa, chắc chắn sẽ để lại vết hằn.
Thật tình...!Bác sĩ cái gì cũng kỹ, chỉ có những vấn đề của bản thân mình là chẳng quan tâm.
Nguyệt Minh tốt bụng định nhè nhẹ tháo mắt kính trên mặt Gia An xuống nhưng Joy liền đưa tay đánh cái bộp vào mặt cô.
Tổng giám đốc giật mình nhìn cháu cưng, gương mặt Joy lại lần nữa hiện ra vẻ không hài lòng với Nguyệt Minh.
Bà già này là định đánh thức chị xinh đẹp sao?
Không được, Joy không thể để bà già làm việc ác độc này được!
Joy vênh vênh mặt, cái đầu nhỏ đập nhè nhẹ vào người Nguyệt Minh như thể đang anh dũng chiến đấu.
- Xem ra con khỏe rồi!- Nguyệt Minh nhăn mặt vờ hung dữ, cô đứng dậy, bế Joy lên thật cao.- Nhà là phải có nóc biết không? Con đâu thể suốt ngày bắt nạt dì được?
Joy bé con có chút sợ sệt.
Cảm giác xa vòng tay người lớn khiến bé bất an, đôi chân nhỏ đạp đạp giữa không trung.
Sau một hồi chịu không nổi, bé mếu máo rồi bật khóc.
Nguyệt Minh hốt hoảng, nhưng chưa kịp hạ cháu thì một đôi bàn tay khác đã chạm vào người Joy, bế cục cưng vào lòng.
- Hừm, lớn mà ăn hiếp nhỏ hả?- Gia An ngủ không sâu lắm, nghe Joy khóc liền bật dậy và thấy cảnh tượng trước mắt.- Ai là nóc nhà?
Vừa được Gia An bế vào lòng, Joy liền nín khóc, chỉ còn thút thít vài tiếng như bản thân bị kẻ xấu bắt nạt, hi vọng chị đẹp gái có thể giúp bé lấy lại công bằng.
Bé con thấy bà dì già cứng họng, vẻ mặt thút thít chợt nhếch lên một cái ngay khóe môi làm Nguyệt Minh phải dụi mắt vài cái để xem xem mình có nhìn lầm không...!Nhưng lúc dụi xong thì Joy đã dụi dụi mặt vào ngực Gia An, chẳng thèm nhìn cô nữa.
Truyện được post tại Wattpad theo đường link.
Đọc tại Wattpad để ủng hộ tác giả.
Nguyệt Minh đơ người.
Thật sự không biết đây có phải là một đứa nhỏ này mới gần 5 tháng tuổi hay không?
Không lẽ lại giống cái truyền thuyết gì mà sau một đêm lớn nhanh như thổi ấy...!Joy có định bứng cây tre nào ở nhà cô làm gậy sắt không? Nếu không có cây tre thì Joy chấp nhận lấy cây chổi tạm có được không?
- Cô...- Nguyệt Minh ấp úng nhìn Gia An.
- Joy là nóc nhà đó dì ơi.
Dì không được ăn hiếp Joy nữa nhé, nếu không Joy méc cô An á!
Gia An diễn như thể đấy là lời Joy muốn nói, mà Nguyệt Minh đâu có ngờ thâm tâm Joy cũng nghĩ y hệt vậy đâu!?
Nhà này ai cũng có thể là nóc, Nguyệt Minh thì không!
Ngoài đường có thể là cá mập, chứ về nhà liền là cá con, máy thay tã, máy dọn c*t chạy bằng cơm của Joy.
Nhưng Nguyệt-chiếu mới-Minh vẫn chưa ý thức được danh phận của mình trong cái nhà này.
- Nếu không thì sao?- Còn thở là còn cãi, cô tỏ vẻ không sợ sệt, hỏi ngược lại Gia An.
- Nếu không cô An chích vào mông dì á.- Gia An nắm tay nhỏ của Joy, đập nhẹ vào cánh tay của Nguyệt Minh.
Hai mắt Joy nghe thế thì