Trước mắt, tuy Nguyệt Minh đã khỏi cảm, nhưng để chắc chắn, Gia An vẫn không cho cô tiếp xúc gần với Joy.
Trẻ em có sức đề kháng yếu, nàng không an tâm, vậy nên, công việc của Uyên Hà sau khi ăn xong chính là trông Joy cục cưng.
Ngoài mặt bác sĩ Hà vui cười dạ dạ vâng vâng nhưng mấy ai biết trong lòng cô như đổ máu!
OTP đang ở ngay đây, cơm chó trước mắt không được ăn, lại phải đi chơi với đứa con nít luôn khinh bỉ nhìn mình!?
Mà nói đi cũng phải nói lại, Gia An thật sự là quan tâm Uyên Hà nên mới giao trọng trách này, nàng sợ ở lại một hồi bác sĩ Hà sẽ chết vì mất máu...!Ai mà biết được cái đầu óc dồi dào của cô em đồng nghiệp còn có thể bay đến mức nào chứ?
Khả Hân đã ăn xong trước, đảm nhiệm việc dọn đồ ăn sáng cho hai người.
Trong quá trình này, Khả Hân kín đáo dùng ánh mắt quan sát sự đời, thư ký nhỏ muốn tìm cho "ra ngô ra khoai".
Khả Hân cảm thấy trong không khí có mùi ám muội vô cùng, công việc gì nữa, vứt sang một bên ở lại hóng hớt!
- Ăn thêm một ít thịt.- Bác sĩ An ân cần gắp thịt cho vào tô của Tổng giám đốc.
- Được rồi, chị ăn đi.- Tổng giám đốc gắp trả, còn bonus thêm một miếng thịt to hơn Gia An.
Khụ—
Khả-bóng đèn-Hân liền bị sặc nước miếng, hình như nàng vừa nghe thấy chị sếp gọi bác sĩ An bằng chị à?
Khả Hân phóng ánh mắt dò xét về hai người kia, sếp đổ bệnh một cái liền có chị gái...!Ai nhập? Ai dựa chị Nguyệt vậy? Khả Hân thầm nhớ số liên lạc của các "thầy" trên núi mà mình có giao tình.
Lúc này, Gia An lại bỏ ngược thịt về tô cho Tổng giám đốc.
- Ăn đi.
Không được bỏ lại!
Khả Hân đoán tiếp theo Nguyệt Minh sẽ cáu kỉnh mà từ chối.
Nên nhớ, chị sếp ở sạch lắm, có lần chị Băng đút cái mỏ vào uống chung ly nước thôi mà Nguyệt Minh liền đem đổ luôn...
Nhưng mà hành động tiếp sau đó của Nguyệt Minh như thể vả vào mặt Khả Hân, chị sếp ngoan ngoãn, cúi đầu ăn đồ mà bác sĩ An vừa gắp cho.
Excuse me, WTF?
Gia An nhìn Nguyệt Minh ăn, khẽ mỉm cười.
Phía sau gọng kính, đôi mắt liền biến thành vầng trăng khuyết, nhưng chỉ vài giây sau, nàng nhăn mặt quay đi nơi khác, tay che miệng mà ho khan mấy tiếng.
Khụ khụ khụ—
- Làm sao vậy? Có phải bị lây bệnh rồi không?- Nguyệt Minh ngay lập tức buông đũa, vẻ mặt lo lắng nhìn Gia An.
Gia An chỉ cười cười, lắc đầu.
- Không sao, tôi khỏe lắm.
- Ho thế thì sao mà khỏe? Chắc là bị tôi lây bệnh rồi.- Nguyệt Minh đưa tay vén tóc mái của Gia An lên, sau đó đặt tay lên trán nàng.
Toàn bộ quá trình rất tự nhiên mà diễn ra, tự nhiên đến cái mức mà người ngoài dễ dàng lầm tưởng hai người này đã thân thiết với nhau cả chục năm rồi vậy!
Khả Hân không chịu nổi cú sốc này, đưa tay véo má mình đau muốn chết!
Rõ ràng thư ký nhỏ đang rất tỉnh táo, không hề nằm mơ, Tổng giám đốc sao có thể dịu dàng đến thế?
Cái người này có phải là chị sếp khó ở của mình không vậy!?
Không lẽ sau một trận bệnh, giống như trong tiểu thuyết "cẩu huyết", ai đó đã xuyên vào thân xác chị sếp nhà nàng?
Hoặc là bác sĩ An tẩy não Nguyệt Minh, cho chị ấy dùng thuốc phiện tới giờ còn bay chưa đáp?
Lúc này, Nguyệt Minh chợt ngước mắt nhìn Khả Hân.
Thư ký nhỏ chột dạ, vì sao nàng lại cảm thấy ánh nhìn này là chị Nguyệt là đang ghét bỏ mình?
Nàng lớn lên cũng đẹp gái, đừng có nhìn nàng như sinh vật ngoài hành tinh vậy chứ!?
- Hôm nay không đi họp hả?
- Dạ...!dạ, đi liền nè chị.
Khả Hân ngay lập tức không nói hai lời, vội vội vàng vàng bay thẳng vào phòng của Joy lấy đồ.
Uyên Hà cũng đâu có vừa, nãy giờ cô một tay bế Joy, cả người thì nhìn không khí ngoài bếp qua khe cửa nhỏ, nhưng tất nhiên chả hóng được cái gì rồi, trong lòng gấp muốn chết!
- Lúc nãy nhìn mặt chị An hơi tệ, có phải bị bệnh không?- Uyên Hà thấy Khả Hân vào phòng, liền hỏi.
Khả Hân bèn ngồi xuống ghế, còn Uyên Hà và Joy thì ngồi ở mép giường.
Bác sĩ Hà tiện tay đưa cho Joy một món đồ chơi có sẵn trong phòng, bé con liền bị thu hút rồi tự chơi một mình, cô làm vậy là để bản thân rảnh tay mà chuẩn bị hóng hớt cùng đồng chí Khả Hân.
- Bác sĩ các cô giỏi nhỉ? Nhìn một cái là có thể biết ngay người khác không khỏe!- Khả Hân trầm trồ.
- Đâu...!chỉ là...- Uyên Hà gãi đầu, không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu nói cho Khả Hân biết những chuyện cô tưởng tượng, liệu có bị nàng khinh bỉ không?
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Mà công nhận bác sĩ An giỏi thật, kê đơn thuốc thế nào mà uống vào cái nhìn chị Nguyệt khỏe còn hơn ban đầu.- Khả Hân cúi người nựng nựng má của Joy, cảm thán.
- Tôi cảm thấy bây giờ cho chị ấy với con trâu ra vật nhau khéo con trâu chết!
Nàng thư ký đâu biết rằng Uyên Hà nghe xong câu này đã rơi vào trầm tư.
- Chắc gì là do tác dụng của thuốc.- Sau một hồi, Uyên Hà đưa ra kết luận.
- Hả? Chứ sao?- Khả Hân bế Joy ôm vào lòng mình.
Joy thì vẫn mải mê món đồ chơi nên không quan tâm lắm đến hai con người này.
- Có nhiều phương pháp lắm...- Uyên Hà đứng dậy đi về phía bàn.
Khả Hân nhìn theo thì thấy cô bác sĩ đang rút mấy tờ khăn giấy, vo tròn lại rồi chủ động tự nhét vào mũi.
- Có phải hôm nay chị An trông hơi mệt mỏi không?- Uyên Hà ngồi xuống giường lần nữa.
Khả Hân chăm chú nhìn hai cục giấy trên mũi Uyên Hà, ban đầu là lo lắng không biết có chảy máu nữa không nên chưa đáp, mãi một lúc sau, thấy không có máu, mới gật đầu với Uyên Hà.
Khụ—
Uyên Hà ho một tiếng, mặt tự dưng ửng đỏ hơn.
- Có một phương pháp, tạm gọi là...!ưm...!theo tôi thôi nhé, là share sức đề kháng.
Gia Hân nghệch ra, không hiểu gì.
- Ừ thì đại loại là...!Một người bệnh với một người khỏe, ứ ừ các kiểu, chụt chụt chụt, bum ba lum...!Thì hôm sau người bệnh có thể sẽ khỏe lại.-Uyên Hà giải thích.
Nhưng mà càng nói, cô càng cảm thấy Khả Hân đang nhìn mình với vẻ khó hiểu pha chút...!xem thường!? Uyên Hà có chút luống cuống, tiếp tục giải thích cho ra ngô ra khoai.
- Khi thân mật, cơ thể sẽ tiết ra những hormone như oxytocin, epinephrine, serotonin và các chất trung gian sẽ giúp cho cơ thể thoải mái hơn, có khả năng đẩy lùi cảm...!
Khả Hân:...!*cạn cả lời*
Uyên Hà:...*Máu thấm đẫm cả khăn giấy*
- Không ngờ chuyện vậy mà chị cũng nghĩ ra được...- Khả Hân cuối cùng cũng đánh vỡ không gian ngượng ngùng.- Đỉnh cao, chị làm bác sĩ khoa nhi tôi cảm thấy nguy hiểm cho mấy đứa nhỏ!
- Thật mà...!Cái đó, thật có tác dụng!- Uyên Hà bị nói đến thẹn thùng.
Xin lỗi nha, cô là người đứng đắn đó, chỉ hay thích đọc H văn thôi mà!
- Chị thử rồi à?- Khả Hân khinh thường.
- No! Người ta trong sáng, tôi nghe đồng nghiệp nói thôi!- Uyên Hà như thể bị giật dây, ngay lập tức sợ hãi Khả Hân hiểu sai ý mình lần nữa.
- Ờ.
Cái ánh mắt khinh bỉ này là sao hả Khả Hân!?
Uyên Hà càng giải thích, Khả Hân càng tỏ vẻ không tin.
- Huhu, đừng phán xét một trinh nữ như tôi chứ!- Uyên Hà vờ lau lau nước mắt.
- Được rồi, trinh nữ ngoan đừng khóc nữa.- Khả Hân nhìn thấy Uyên Hà như vậy, không kìm chế được mà cười haha mấy tiếng.
- Chuyện này mà lọt vào tai hai người đó, bác sĩ An thì tôi không biết, chứ chị Nguyệt chắc chắn sẽ treo chị lên phơi khô!
Câu chốt của Khả Hân làm Uyên Hà nghe cũng rùng mình, sao dám để hai người đó biết cô đẩy thuyền họ được, đã vậy còn tự viết H hai người trong đầu mình nữa...
Nghĩ thôi cũng sợ!
Cộp Cộp Cộp—
Tiếng giày cao gót nện vào mặt sàn lạnh lẽo của sân bay, một cô gái xinh đẹp xuất hiện, tự tin sải bước giữa đám đông.
Bất cứ nơi nào nàng đi qua, liền xuất hiện những ánh mắt thèm khát hoặc ghen tị, tiếng xì xầm cứ thế vang lên không ngừng.
- Người kia là nghệ sĩ sao?
- Minh tinh nào đây?
- Nhìn thật quen mắt!
- Trời ạ đẹp quá.
- Có gì mà đẹp, toàn phẫu thuật.
...
Bỏ đằng sau những lời xầm xì về mình, nàng nhếch môi, giày cao gót mười phân phiên bản đặc biệt của thương hiệu R&W đắt tiền tự tin nện xuống sàn.
Chiếc váy da bó sát cùng nhãn hiệu với giày cao gót được phối với chiếc áo khoác lông thú khoác hững hờ, trên vai là chiếc túi xách được H** thiết kế riêng cho nàng cứ thế đong đưa.
Phải, là Hạ Băng về nước.
Đường đường chính chính về nước!
Nàng vừa ra khỏi cửa sân bay, tám người vệ sĩ cao đang xếp thành hai hàng đứng chờ liền gập người 90 độ, cung cung kính kính.
- Cô chủ.- Người đàn ông đứng tuổi cúi chào nàng.- Mừng cô trở về.
Hạ Băng nhếch môi một cái đầy giễu cợt, mẹ nàng thính tai phết, xem ra nàng ở bên kia vừa book vé, ngay lập tức Thiên Hương bên này đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.
Thậm chí, Hạ Băng còn không báo cho Nguyệt Minh rằng nàng sẽ về vào hôm nay, nhưng Thiên Hương lại biết.
Hạ Băng nhai nhóp nhép kẹo cao su, sau đó lại thổi thành một bong bóng to, cứ thế rời khỏi sảnh sân bay, cả hàng siêu xe đầy chói mắt đã đậu sẵn, thu hút không biết bao nhiêu người vây xem.
Phía sau lớp kính đen, Hạ Băng nhìn một lượt về phía mấy gã vệ sĩ, trong lòng âm thầm đánh giá một phen.
Sau đó, người