3 giờ chiều, cái giờ mà lẽ ra Nguyệt Minh còn đang ngập đầu trong đống tài liệu thì cô lại chạy đến bệnh viện, nguyên nhân là vì bác sĩ Hà nhắn cho cô rằng Gia An chiều nay có hẹn với Alex.
Tổng giám đốc cảm giác bản thân như đang ngồi trên đống lửa, kèm theo đôi lời nói như tạt xăng vào lửa từ bác sĩ Hà khiến Nguyệt Minh trong phút bốc đồng đã chạy thẳng tới bệnh viện.
Đợi tài xế cho xe chạy vào bãi xong xuôi rồi Nguyệt Minh mới đi xuống để tránh gây chú ý cho nhân viên ở bệnh viện, họ mà biết cô đột ngột đến kiểu gì cũng ra chào hỏi.
Lúc Nguyệt Minh đi từ bãi xe về cổng bệnh viện đã trông thấy một bé gái tầm bốn năm tuổi, gương mặt rất đáng yêu với làn da trắng, nhưng đôi mắt to tròn lại ngập tràn sự sợ hãi.
Bạn nhỏ đứng co ro tại một góc, tay ôm một chú thỏ bông.
Nguyệt Minh dừng bước chân, quan sát một chút để xác định tình huống, sau một lúc mới tiến lại gần.
Khuôn mặt bé gái lấm tấm mồ hôi vì thời tiết, hai mắt long lanh sắp khóc khóc.
- Bạn nhỏ, lạc mẹ sao?- Nguyệt Minh chủ động đi đến, khuỵu gối xuống, ân cần nói.
Trông Joy đã lâu, Nguyệt Minh bây giờ đối với các bạn nhỏ đều sẽ dịu dàng như thế, nếu là trước đây, tuyệt đối không có chuyện này.
Bé gái thấy người lạ, ngay lập tức lùi lại mấy bước cảnh giác.
Nguyệt Minh cười nhẹ, thầm cảm thán bạn nhỏ này thật thông minh, hẳn là được giáo dục rất tốt.
Cô lấy từ túi quần ra một viên kẹo dưa lưới, đưa đến trước mặt bé gái.
- Đừng sợ, cô chỉ muốn giúp cháu tìm mẹ.
Bé gái nhìn viên kẹo của Nguyệt Minh, rồi lại nhìn cô, sau đó khẽ cắn cắn môi, bé thật rất thích kẹo, nhưng mà chị gái đưa kẹo lại chẳng phải người bé quen.
Ba bảo bé ngoan ngoãn chờ trong xe, khi về sẽ được đưa đi sở thú.
Nhưng bé rất sợ ở một mình, lại nhớ rằng ba mẹ trước khi đi đã gây gổ rất to, bé sợ hãi, bé lo lắng, bé muốn đi tìm ba mẹ, bé sợ ba lại đánh mẹ.
Không có bé ở đó, ai sẽ bảo vệ mẹ đây?
Kết quả thật trớ trêu, bé bị lạc mất rồi, trong lúc rối trí cũng không dám hỏi ai, chỉ có thể ôm thỏ bông để tự trấn an bản thân thôi.
Nguyệt Minh thấy bé chần chừ liền tiếp tục nói: Kẹo này là kẹo dưa lưới, ngọt thanh pha chút mát lạnh, bạn nhỏ thử chút nha.
Mắt bé con dao động bởi sự quảng cáo này.
- Đừng lo, nếu cô mà nói dối cháu, cô sẽ không có kẹo ăn nữa.- Nguyệt Minh trước giờ không biết dỗ con nít, nên chỉ đành đưa ra một câu hứa hẹn ngô nghê như vậy.
Nhưng con nít vốn là đơn giản mà, không có kẹo ăn thì cỡ nào kinh khủng, chị gái này thề độc như vậy, rõ ràng là người tốt rồi!
Nguyệt Minh thấy bé gái tiến về phía mình, cô liền hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó chu đáo lột vỏ kẹo đưa cho bạn nhỏ.
Bạn nhỏ vẫn sợ sệt và cảnh giác, nhưng tay thì nhanh chóng cầm lấy kẹo cho vào miệng.
Oaaaaa, đúng như lời chị gái này nói, kẹo thật sự rất ngon, lạ miệng thế này, là lần đầu bé được thử!
- Cảm...!cảm...!ơn cô.- Bé gái thẹn thùng nói.
Nguyệt Minh chợt cảm thấy bản thân vừa đạt được thành quả to lớn, nhìn bé gái này, cô lại nhớ đến cháu Joy ở nhà.
Không biết sau này lớn, Joy có hiền lành được như vậy không?
Mới hôm qua còn đạp vào mặt cô!
- Được rồi, cô đưa cháu đi tìm mẹ.- Nguyệt Minh xoa xoa đầu bạn nhỏ, sau đó chìa bàn tay ra.
Tư thế này bé biết, chính là cách mà hoàng tử cầu hôn công chúa trong cổ tích đó, nhưng thay vì nhẫn, Nguyệt Minh chỉ đưa bàn tay không của mình.
Bé gái vẫn ngại ngùng, chân di di trên mặt đất, bối rối vô cùng.
Nguyệt Minh vẫn kiên trì nở nụ cười, rốt cuộc cũng dụ được bạn nhỏ nắm tay mình!
Tổng giám đốc cứ thế cùng bé đi đến sảnh chính, liền thấy một đám người tụ tập đầy hỗn loạn, thân là cấp trên, Nguyệt Minh đối với cảnh tượng xảy ra trong giờ làm này rất không hài lòng! Dù sao đây cũng là trụ sở chính của HOPE, là bộ mặt của chuỗi bệnh viện.
Bạn nhỏ thấy đông người, có chút sợ hãi, vô thức nắm chặt lấy tay Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh cúi đầu nhìn bé, sau đó vài giây, cô dứt khoát bế bạn nhỏ lên.
- Cô ôm vào như vậy không lạc đâu.
Tổng giám đốc cười dịu dàng, đứa nhỏ được ôm rất ngoan.
- Đừng sợ, có cô ở đây, cô bảo vệ con nhé.
Hành động này mang lại cho bé cảm giác an toàn và được yêu thương, vòng tay của cô này sao lại ấm áp thế này?
Đã lâu rồi bé chẳng còn được ôm vào lòng như thế, bé muốn khóc, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Ba thì chẳng còn quan tâm bé từ lâu, mẹ cũng dần dần trở nên ít nói, bé chỉ đi học rồi về nhà chơi đồ chơi trong phòng, suốt ngày làm bạn với bốn bức tường thôi.
Mấy ai biết, bé thèm cảm giác yêu thương, bao bọc trong vòng tay như thế này nhiều thế nào.
Nguyệt Minh thấy bạn nhỏ bắt đầu thút thít, không khỏi khó hiểu, chỉ sợ mình bế làm đau bạn nhỏ.
- Ngoan nào, cô làm con đau sao?- Nguyệt Minh đưa tay còn lại xoa đầu bé.
Bạn nhỏ khịt khịt mũi, trận khóc khiến mũi bé ửng hồng, đáng yêu cực kỳ.
Nguyệt Minh mỉm cười, nụ cười xinh đẹp khiến bạn nhỏ cảm thấy hoa mắt, trực tiếp nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cổ cô.
Ước gì cô là một người thân quen để bé có thể tựa vào mãi.
Nguyệt Minh vỗ về bạn nhỏ, sau đó mới bế bé đi xuyên qua đám người, liền thấy tâm điểm náo loạn là một đôi nam nữ đang giằng co, người phụ nữ đang mang thai, người đàn ông lại có chút quen mắt, hắn ta còn hét lớn tên Gia An, nhìn hắn cực kỳ tức giận
Đúng lúc Nguyệt Minh muốn chen vào giải quyết thì bạn nhỏ gọi hai tiếng "ba mẹ", âm thanh vốn yếu ớt, lại bị tiếng ồn xung quanh át đi rất nhiều, chỉ mỗi mình cô nghe thấy.
Vậy ra cặp đôi kia là ba mẹ của bé gái này.
Thấy người bạn nhỏ gọi là ba đẩy mẹ bé té ngã, Nguyệt Minh nhíu mày, cực kỳ bất mãn, nhưng vẫn rất nhanh trí xoay người để bé nhìn đi nơi khác, tránh thấy cảnh bạo lực.
- Đừng nhìn, đừng nhìn.-Cô nói nhỏ vào tai bé.
Rồi sau đó, Nguyệt Minh thấy Gia An đi đến, kế bên lại là Alex.
Khi gã đàn ông chỉ vào mặt Gia An, Nguyệt Minh liền muốn xông đến nhưng vì còn vướng bạn nhỏ trên tay mình, chỉ đành đứng yên.
Nguyệt Minh giận đến sôi người, cô cảm thấy thật may mắn vì mình không cho bạn nhỏ thấy những cảnh tượng kinh khủng tiếp theo, nếu không, có khi sẽ để lại ám ảnh tâm lý rất lớn đối với bé sau này.
- Ann.- Alex đuổi theo Gia An vào phòng thay đồ.
Chỉ trong thời gian ngắn mà bác sĩ An đã thay xong đồ phẫu thuật, chuẩn bị vào buồng khử khuẩn, dù khẩu trang đã che lấp khuôn mặt nàng nhưng Alex vẫn nhận ra được sự giận dữ cùng phẫn nộ, đôi mắt cười của nàng trở nên sắc bén, ánh nhìn đầy đanh thép.
Trong phòng phẫu thuật, các y tá đang cố sức cầm máu nhưng Mỹ Linh đã bắt đầu co giật, Gia An không phí thời gian, trực tiếp đưa ra quyết định.
Cái thai không thể giữ, thậm chí tính mạng của Mỹ Linh, nàng cũng không nắm chắc trong tầm tay.
Âm thanh bíp bíp vang khắp phòng phẫu thuật, Alex làm phụ mổ, áp lực của ca này cô đã nắm rõ, đừng nói là bây giờ thai mới hỏng, nếu cô là bác sĩ phụ trách, trực tiếp không cho mang thai ngay từ đầu!
Phòng phẫu thuật nhiệt độ cực thấp nhưng trên trán của Gia An vẫn lấm tấm mồ hôi.
- Bác sĩ An, huyết áp bệnh nhân đang giảm.
Cả nhịp tim nữa.- Bác sĩ gây mê thông báo tình hình.
Gia An hơi siết chặt tay, nàng không nắm chắc phần thắng, nhịp tim nàng cũng đập nhanh hơn bình thường, căng thẳng tột độ.
- Bác sĩ An, bệnh nhân ngưng tim.
- Máy sốc điện, 200J.- Gia An nhanh chóng nhận hai bản sốc, tiếp đến nàng thực hiện cấp cứu.
Lần rung thứ nhất vừa xong, nàng nhìn màn hình, vẫn là một đường thẳng vô vọng, âm thanh báo động từ máy vang ra liên hồi, đinh tai nhức óc.
Y tá vẫn tích cực thực hiện bóp bóng hô hấp cho Mỹ Linh.
- Một lần nữa.
200J.- Gia An bình tĩnh thực hiện cấp cứu nhưng đến lần này kết quả vẫn như thế.
Các y bác sĩ khác trong phòng mổ đã nghĩ đến tình huống tệ nhất, nhưng Gia An vẫn không bỏ cuộc.
- Một lần nữa, 360J.
Bíp—
Trên màn hình, bảng điện đồ loé lên một đường rồi lại chợt tắt, bác sĩ gây mê đã cúi đầu, các y tá khác cũng trầm ngâm, chỉ duy nhất một mình Gia An vẫn chưa từ bỏ.
- Một lần nữa.- Nàng gần như hét lên, chẳng ai biết, hốc mắt nàng tự lúc nào đã ửng đỏ.
- Đủ rồi Ann.
Alex đưa tay ngăn nàng lại, hành động điên cuồng này không giống Ann mà cô biết.
Nhưng Gia An hất tay Alex ra, nàng bỏ hai bản sốc, đích thân mình dùng tay ấn vào tim Mỹ Linh.
- Ở lại đi em...!Linh....!ở lại!- Gia An tha thiết cầu xin, tay vẫn không ngừng ấn lồng ngực Mỹ Linh trong vô vọng.
Thời điểm này, ai trong phòng đó cũng biết rằng...!Mỹ Linh đã không qua khỏi, chỉ có Gia An là không muốn biết, cũng không muốn tin.
Alex đành kéo Gia An về phía sau.
Các y bác sĩ đồng loạt cúi đầu trước giường phẫu thuật của Mỹ Linh, cúi đầu tưởng niệm.
Riêng Gia An hoàn toàn bị sốc, cảm thấy