Hạ Băng chớp chớp mắt, gần 30 năm sống trên đời, nàng chưa bao giờ thấy sự tồn tại của mình mông lung như lúc này.
Hạ Băng cảm thấy Selina ngày càng tệ, nàng đã đến được hai tiếng hơn rồi, cơm tối cũng chẳng thèm mời, lại trực tiếp tống "cơm chó" vào mồm nàng thế này là sao đây?
Dám thể hiện trước mặt người từng trải?
Tuy dỗi vậy, nhưng cảnh tượng một nhà ba người kia thật sự khiến Hạ Băng vui vẻ, trời đất quỷ thần ơi, đây thật sự là bạn thân nàng sao!?
Cái nụ cười hạnh phúc mà chỉ khi ở với Nhật Minh mới có thể thấy được giờ lại đang hiện hữu bên cạnh bác sĩ An và Joy...
Selina thay đổi rồi, Selina biết yêu thật rồi!
Gia An đang bế Joy nằm ngang, còn Nguyệt Minh thì cầm bình sữa đút cho bé, trông cực kỳ phối hợp nhưng Hạ Băng chẳng hiểu hai người này làm gì mà gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa xong!?
Chủ yếu vẫn là cái cô Selina ngáo kia, biết Joy không ưa mình thì thôi đi, vẫn ngoan cố cầm bình sữa đút cho cháu uống là thế nào?
Để bác sĩ An làm không phải nhanh hơn hả?
Joy cũng 9 tháng tuổi rồi, cứng cáp và hoạt bát, lại còn nghịch đủ trò, bé gượng dậy từ trong vòng tay Gia An, miệng còn một ngụm sữa, liền phun vào mặt bà dì út.
Gia An thấy thế liền bật cười, nàng thậm chí còn cố ý trợ giúp bế Joy lại gần để phun chuẩn xác hơn.
Hạ Băng nhíu mày, nhìn từng giọt sữa bay bay trong không trung, thử là đứa con nít nào khác dám phun vô mặt của Nguyệt Minh xem thử cái đầu có bị bẻ không!?
Hoàng Nguyệt Minh bạn của nàng là một kẻ ngốc khó ở, không biết thương yêu con nít, bây giờ còn ngồi đó cười hi hi làm bia cho Joy tập bắn.
Joy phun hết sữa vẫn tiếp tục "phun mưa", sữa hết rồi nhưng vẫn còn nước miếng mà!
Phụt—
Phụt—
Phụt—
Joy "rửa mặt" cho dì Nguyệt bằng enzim chất lượng cao.
- A, dì thua rồi! A, dì bị hạ rồi!- Nguyệt Minh giả bộ làm tư thế bị bắn trúng tim, ngã nhào ra sofa.
Hạ Băng khinh bỉ trong lòng, "méo" biết là bị Joy phun nước miếng trúng, hay bị ánh mắt ngập tràn yêu thương của bác sĩ An bắn thẳng vào tim nữa!?
Nhìn chướng mắt thật sự!
Hạ Băng chợt nghĩ, bộ dạng ba người một nhà này của Nguyệt Minh mà để Thanh Phương thấy được sẽ như thế nào?
Liệu con ả đó có thuê người tạt axit, cạo đầu, cào mặt bác sĩ An không nhỉ? Ai chứ con nhỏ đó dám là có lắm à nha.
Gia An bế Joy dậy lau miệng, nàng giữ hai tay để bé từng bước lẫm chẫm đi trên sofa tới chỗ Nguyệt Minh nằm, sau đó lại trợ giúp Joy dùng bàn chân nhỏ đạp thẳng vào mặt của dì út.
Mé, hổng ổn!
Hạ Băng cảm thấy càng nhìn nàng càng muốn mù mắt đi!
Nàng nghiến răng, đứng dậy đi ra cửa, thậm chí còn cố tình làm tiếng động lớn một chút, mong nhỏ bạn thân còn chút tình người mà nhận ra rằng "À, nãy giờ bạn yêu của mình vẫn ở đây, mình phải đi tiếp bạn yêu để bạn không buồn mới được"!
Nhưng không, cái gia đình nhỏ kia vẫn không care đến Hạ Băng, nàng nhếch môi cười nhạt.
Ôi cuộc đời!
Ôi chị em như cái beep!
- Khoan đã.
Tiếng gọi vang lên, hai mắt Hạ Băng rực sáng.
Ô, là Nguyệt Minh gọi Hạ Băng.
Ô, Selina bạn yêu cuối cùng cũng để ý đến người ta hả?
Hạ Băng liền quay lại với một nụ cười vui vẻ trên môi, hệt như chú husky ngáo ngơ bị thất sủng lâu ngày được con sen gọi lại.
- Joy bắn dì Băng một cái đi con!- Nguyệt Minh hào hứng nâng Joy lên cao, tư thế như con khỉ già nâng sư tử con Simba trong phim Vua sư tử vậy.
Phụt—
Hiếm có khi Joy nghe lời Nguyệt Minh đến vậy, lập tức phun phèo phèo vô gương mặt xinh đẹp của Hạ Băng, nhuốm đẫm bằng nước miếng không màu, điểm tô thêm bọt bong bóng...!đọc tại w.att pad để ủng hộ tác giả nha.Lớp make up style âu mỹ của dì Băng trực tiếp trôi thẳng ra chuồng gà.
Khỏi phải nói trong lòng người đẹp Hạ Băng lúc này thế nào, nếu có cây phóng lợn ở đây thì nàng thề sẽ xiên chết tươi hai dì cháu nhà này!
Cái lùm mía nó chứ!?
Thật không thể tin được luôn á!
Bà moẹ nó họ Hoàng chứ có phải họ Dơ đâu sao mà thích chơi dơ dữ vậy!?
Hạ Băng đau đớn, Hạ Băng muốn gục ngã, Hạ Băng càng sốc hơn khi nhìn hai dì cháu nhà họ Hoàng hi hi ha ha nhìn nàng khổ sở đứng chết lặng mà lòng không một chút chột dạ.
Hạ Băng tự hỏi, lương tâm ở đâu?
Selina Hoàng Nguyệt Minh, lương tâm cậu bị chó tha mất rồi hả?
Người ta tới thăm cậu, cậu cho cháu cậu phun nước miếng vào mặt người ta!
Hạ Băng bỗng thấy nhớ Nhật Minh vô cùng...
Hạ Băng đứng bất lực, nhìn Nguyệt Minh ôm Joy vào lòng vừa cắn cắn má bánh bao vừa khen cháu cưng thông minh hiểu chuyện, nhờ được rồi.
"Hiểu chuyện cái đạ mấu nó!", Hạ Băng phỉ nhổ trong lòng, cười không nổi.
Đúng vậy, Nguyệt Minh không hề thấy có lỗi chút nào, vẫn còn cay vụ Hạ Băng tọng bình sữa vào mồm cô lúc nãy đấy!
- Hai dì cháu đừng như vậy chứ.
Trong cái nhà này vẫn có một người tốt, Gia An vừa đánh nhẹ vào tay Nguyệt Minh, vừa đưa khăn giấy ướt cho Hạ Băng.
Nụ cười của Hạ Băng dần méo mó, lẩm bẩm nói hai chữ cảm ơn rồi cầm lấy khăn giấy lau mặt mình, vừa cảm nhận vị nước miếng trẻ thơ, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm cách chơi lại Nguyệt Minh.
Quân tử trả thù, mười năm không muộn!
Nàng nhất định phải làm cho Nguyệt Minh phải đội quần trước mặt Gia An thì mới hả giận!
Cười cũng đủ đau bụng rồi, Nguyệt Minh đưa Joy cho Gia An bế rồi khoác vai tiễn Hạ Băng đi ra ngoài.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Sao, mọi chuyện vẫn ổn chứ?- Đi ra tới cửa, Nguyệt Minh mới khẽ hỏi.
Chuyện công ty giải trí cô không để ý nhiều, vẫn là nên để Hạ Băng tự quyết mà thôi.
Hạ Băng liếc Nguyệt Minh một cái, sau đó mỉa mai.
- Trở mặt cũng nhanh ha.
Nguyệt Minh nghe bạn trách, lại cười mấy tiếng vì nhớ đến bản mặt Hạ Băng lúc nãy, đúng là lần đầu mới thấy nha!
Cả hai đi ra đến chỗ đậu xe, Hạ Băng vẫn chưa đi vội mà đứng tựa vào xe mình.
- Mọi chuyện cũng dần đi vào quỹ đạo, nhưng mà có một số chuyện tớ hơi tiếc nuối.- Hạ Băng cúi đầu, lục tìm trong túi xách một bao thuốc lá.
Nàng phóng khoáng đặt chiếc túi xách phiên bản giới hạn lên nóc xe, miệng ngậm điếu thuốc, tay còn lại nâng bật lửa.
Nguyệt Minh liền ngăn cản.
- Đừng hút.
- Lo cho tớ sao?- Hạ Băng híp mắt.
- Cậu hút ám mùi vào người tớ, mùi khói thuốc ảnh hưởng đến Joy, hơn nữa, bác sĩ An cũng không thích đâu!
- ...
Hạ Băng nhếch môi, điếu thuốc chưa châm xấu số bị nàng dùng lực cố quăng vào thùng rác đằng xa, kết cục là ném trật lất, văng ra ngoài.
Selina giờ là người của gia đình rồi!
Tổng giám đốc gương mẫu liền chạy đến bỏ vào thùng rác giúp bạn mình.
- !!!
Hạ Băng câm nín tập hai.
- Sao tớ cảm thấy còn chưa gả mà cậu cái gì cũng "chị An" rồi vậy Nguyệt?
- Cậu lo cho bản thân mình một chút đi.- Nguyệt Minh thở dài, tịch thu luôn bao thuốc trong túi xách của Hạ Băng.
Về vấn đề nàng vừa đề cập, cô trực tiếp bỏ qua.
- Cậu mới hút lại?- Theo như Nguyệt Minh nhớ Hạ Băng từng bỏ hút thuốc một đoạn thời gian.
- Ừm, đi bar, vô tình bị mời, rồi hút lại...!Không dứt được.- Hạ Băng vuốt vuốt tóc.
- Ai?- Nguyệt Minh nghi ngờ.
- Bridget a.k.a your ex.
- Cô ta về nước?
Nguyệt Minh hơi lạnh người, nhớ lại lần cuối gặp nhau chẳng lấy gì làm vui vẻ với Thanh Phương.
- Ừ, hơn nữa vẫn còn nhớ thương cậu nhiều lắm, nhớ đến nỗi chẳng thèm chạm vào ai luôn.
Dạo gần đây Joy cũng lớn hơn rồi, Gia An cũng bắt đầu chăm chút hơn trong vấn đề phát triển trí thông minh cho bé.
Lúc Nguyệt Minh trở lại, Gia An đang cùng Joy ngồi trên giường, nàng đọc sách cho bé con nghe, không phải sách gì cao siêu, chỉ đơn giản là những câu chuyện nhỏ về cuộc sống, khi thì là chuyện kể về cây cối hoặc là những con vật được nhân hoá lên.
Giọng Gia An vẫn như thường ngày, êm tai đến lạ, hương mặt nàng vẫn như vậy, vẫn luôn toát ra một vẻ dịu dàng khó diễn tả.
Nguyệt Minh cứ thế bước chầm chậm đến ngồi ở ghế cạnh giường, học theo Joy say sưa đắm mình trong những mẩu truyện trẻ thơ, chẳng biết là do mẩu truyện kia thật sự hay, hay do người đọc thổi hồn vào câu truyện nữa.
Joy ngoan ngoãn ngồi trong lòng Gia An, bé hoàn toàn ỷ lại vào nàng.
Còn Gia An, từng cử chỉ, từng nụ cười của nàng cũng đủ để Nguyệt Minh biết nàng yêu thương cháu của mình thế nào.
Không phải ai cũng có thể yêu thương một đứa con nít xa lạ, và cũng không phải ai cũng đủ kiên nhẫn, từng bước từng bước dạy cho một người xa lạ như cô yêu thương là như thế nào.
Nguyệt Minh say mê ngắm sườn mặt của Gia An,