Mặt trời e ấp sau những tòa nhà cao tầng một lúc lâu, cuối cùng cũng như thể lấy hết can đảm mà vươn mình bật dậy, ban phát cho nhân loại từng tia nắng ngập tràn ấm áp và yêu thương.
Gia An bên trong phòng cũng vừa cài xong cúc áo sơ mi cuối cùng, nàng xoay người nhìn mình một vòng trong gương, khuôn mặt sau một đêm gần như thức trắng tiều tụy đi thấy rõ.
Gia-healthy-An rất ít khi mất ngủ, nhưng đêm qua dù đã cố thả mình vào giấc mộng đến thế nào vẫn không thành công.
Cả cơ thể mệt mỏi đến không thể mở mắt nhưng đầu óc lại thanh tĩnh đến lạ, ngập tràn những suy nghĩ mông lung, Gia An dường như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Những suy nghĩ cực đoan thay nhau xuất hiện, tạo thành một áp lực đè lên não nàng khiến thần kinh căng chặt.
Gia An đã rất cố gắng xua đi những câu tự hỏi vì sao thái độ của Nguyệt Minh đối với nàng sau khi bị tai nạn lại lạnh lùng như vậy.
Nàng tự chất vấn bản thân mình đã làm gì sai, nàng đã lỡ gây ra chuyện gì quá đáng khiến Nguyệt Minh trở nên như thế?
Rồi đột nhiên, Gia An chợt nhớ ra chuyện vì cơn sốt mà không sang nước J được, thêm cả Alex cứ bám víu lấy nàng khiến mọi chuyện trở nên mập mờ hơn...!Nghe có vẻ vô lý, Gia An cũng không chắc, nhưng nếu là Nguyệt Minh thì dám lắm.
Ngay từ chuyện Nguyệt Minh thích chui vào tủ quần áo trốn đã đủ để bác sĩ An hiểu cô là kiểu người hay tự gặm nhấm, tiêu hoá nỗi buồn, cũng như uất ức một mình.
Dưới không gian nhỏ hẹp tràn đầy bóng tối, con người dễ bị cảm xúc tiêu cực bủa quanh.
Gia An hơi mím môi, nàng thở ra một hơi, cố quẳng hết đống suy nghĩ hỗn tạp khiến nàng đau lòng ra sau đầu.
Gương mặt mệt mỏi thiếu sức sống, hôm nay Gia An phải phủ phấn nền dày thêm một chút, đặc biệt là ở phần mắt để che đi quầng thâm.
Dù nàng đã quen với việc trực đêm, nhưng những hôm ấy không mệt như đêm mất ngủ này, nàng không bị quấy nhiễu vì những suy nghĩ vẩn vơ.
Lúc Gia An đẩy cửa phòng bước ra, một thân quần áo đã chỉnh tề với áo sơ mi hồng nhạt ngọt ngào cùng chân váy trắng chữ A, túi xách Hermes bản giới hạn màu trắng đeo ở cánh tay, vẫn kết hợp với mái tóc nâu xoăn dài được buộc nửa đầu đầy nữ tính.
Gương mặt xinh đẹp đã được khéo léo che đi những khuyết điểm nhờ vào make up, nhìn chung, vấn đề chỉ còn lại ở tinh thần mà thôi, Gia An cố nặn một nụ cười chuyên nghiệp rồi mới ra khỏi phòng.
Vừa nhìn thấy Nguyệt Minh đang ngồi trong phòng bếp trêu Joy, khóe miệng Gia An vô thức cong lên thành một nụ cười thật lòng.
Nàng ngồi xuống ghế bên cạnh Joy, đặt nhẹ lên má bé một nụ hôn chào buổi sáng.
Má bé con phúng phính, phảng phất mùi hương dịu nhẹ độc đáo chỉ có riêng ở trẻ con, hoà cùng nước hoa nhè nhẹ của Nguyệt Minh tạo thành một thứ mùi khá dễ chịu, như vị sữa ngọt ngào nhưng lại thanh mát.
Nguyệt Minh bên này vừa xé bánh mì, vừa nhìn về phía đối diện.
Gia An cảm nhận được ánh mắt cô, ngẩng mặt lên, Tổng giám đốc liền quay đầu tránh né.
- Cô An ăn sáng luôn nhé?- Lúc này, giúp việc theo giờ mặc tạp dề đi đến, đặt trước mặt nàng một ly sữa nóng.
Gia An mỉm cười thân thiện, khẽ lắc đầu từ chối, nàng không có tâm trạng ăn sáng.
- Cảm ơn chị, chút nữa tôi có hẹn ăn sáng với đồng nghiệp rồi.
Gia An tiện miệng tìm một lý do khá thông dụng, nhưng nàng đâu biết, có một người vừa uống sữa vừa tò mò vì lời nàng nói.
Tổng giám đốc uống một hơi nửa ly sữa, đặt ly xuống rồi mà trên miệng vẫn còn một vòng tròn màu trắng.
Gia An rút khăn giấy, hơi rướn người đưa đến trước mặt Nguyệt Minh.
- Cảm ơn.- Nguyệt Minh khách khí nhận lấy, lau đi viềng sữa, có chút e dè về thái độ của Gia An.
Chẳng hiểu có phải do Nguyệt Minh nhạy cảm hay không, chứ từ lúc đi siêu thị về, biểu hiện của Gia An liền rất khác lạ, nhất là ánh mắt lúc nàng nhìn cô...!
Rất khó để Nguyệt Minh diễn tả, nhưng đại loại như kiểu vừa đấm vừa xoa!?
Trông thì vẫn thật dịu dàng, nhưng đôi lúc nếu nhìn kỹ dường như sẽ thấy phũ đầy một nỗi buồn day dứt?
Sau đó, hai người cũng chẳng nói với nhau thêm câu nào.
Tổng giám đốc vốn định bảo Gia An ăn lót dạ chút ít, tránh đau bao tử, nhưng lý do nàng đưa ra thuyết phục như thế, có nói thêm cũng không tiện.
Cả phòng ăn lúc này chỉ còn tiếng Joy líu lo, chốc chốc là lời đáp lại của Gia An, hoặc là cưng chiều Joy, hoặc là trao đổi vài chuyện với bảo mẫu.
Tuyệt nhiên, một cái nhìn cũng không dành cho cô thêm nữa.
Gia An đưa tay lên xem đồng hồ, đã đến giờ đi làm, nàng lại hôn Joy một cái nữa rồi mới cầm lấy túi xách đứng dậy.
- Chờ đã.- Tổng giám đốc từ trong suy tư về thái độ của nàng mà quay về.
- Sao vậy?- Gia An bình tĩnh đáp.
- Hôm nay có hẹn tái khám, cô đến bệnh viện cho tôi đi cùng với.- Nguyệt Minh cũng đẩy ghế đứng dậy.
Lý do này đã đủ thuyết phục chưa!?
Gia An có chuyện phiền lòng cũng khiến Nguyệt Minh thấy rối rắm, cô không biết bây giờ nên làm thế nào, vờ im lặng cho qua, xem như không có gì, hay thẳng thắn nói ra lý do vì sao mình lạnh lùng với nàng?
Thật muốn hỏi nàng, cô có quan trọng hay không?
Lại muốn hỏi nàng, ngày hôm nay đã thích cô chưa?
Nhưng hết thảy đều không thể nói được thành lời..
Nàng sẽ thế nào?
Nàng sẽ vui mừng chứ?
Đôi mắt buồn bã kia liệu có một lần cong lại thành vầng trăng khuyết mà cô yêu thích hay không?
Nguyệt Minh hơi siết chặt tay, cô lại sai nữa rồi, đột nhiên nổi cơn điên rồi làm mặt lạnh làm gì cơ chứ!?
Bây giờ nghĩ lại, lúc ở bệnh viện mà lao vào ôm bác sĩ An khóc lóc chắc giờ đã thành đôi rồi không chừng!?
- Ừm, vậy tôi ở ngoài xe chờ Nguyệt.- Gia An mỉm cười đầy lịch sự, tiếp đến, nàng xoay người chầm chậm bước ra cửa.
Nguyệt Minh bên này nhìn theo, hơi mím môi.
Đi từ nhà của Nguyệt Minh đến HOPE tầm 20 phút, khu dân cư nhà giàu có một đoạn đường nội bộ tránh được những tuyến giao thông rối loạn nhất, lái xe cũng thong thả hơn nhiều phần.
Tổng giám đốc len lén quan sát sườn mặt của bác sĩ An, nàng vẫn đang tập trung lái xe, đó cũng là một trong những điểm khiến cô tin tưởng và dám ngồi xe nàng.
Nguyệt Minh đối với chuyện đi xe vẫn luôn gặp ám ảnh, đặc biệt là các loại xe thể thao, không gian hẹp như thế này khiến cô chán ghét, một chút cũng không muốn ngồi, cảm thấy không an toàn.
Thậm chí, cô còn nhiều lần tự hỏi vì sao Hạ Băng luôn yêu thích các dòng xe thế này, không thấy ngộp thở sao?
Chạy nhanh quá làm gì!?
Đằng nào chẳng tới nơi?
Nguyệt Minh bất giác nở một nụ cười, nhớ lại lần đầu tiên lên xe Gia An, cảm giác sợ hãi ấy giờ đã bay đi đâu mất rồi, xem ra không phải do xe mà là do người lái và cách lái.
"Racing girl" bán mạng như Hạ Băng thì Nguyệt Minh xin chê, cực kỳ chê, không an toàn chút nào!
Gia An đưa tay lên sờ mặt mình, lợi dụng lúc đèn đỏ mà quay sang.
- Mặt tôi hôm nay lại dính gì sao?
- ...!?
Nguyệt Minh bị bất ngờ tập kích, nụ cười ngốc trên mặt còn chưa kịp thu vào đã bị bắt gặp, gương mặt thanh tú ửng đỏ, cả đầu như muốn bốc khói.
Truyện được post tại Wa ttpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Theo đúng công thức thì cô nên đáp lại bằng một câu thả thính sến súa từng học theo trên mạng, nhưng còn chưa biết chọn câu nào thì đã bị cướp lời.
- Dính sự xinh đẹp, đúng không?- Gia An cười mỉm.
Nguyệt Minh:...!!!
Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, đôi mắt to tròn trong veo của nàng ấy vậy mà như hàng nghìn hàng vạn mũi dao đâm thẳng vào tim cô.
- Nếu là Nguyệt Minh lúc trước, chắc sẽ nói như vậy.- Nụ cười của nàng dần trở nên sâu lắng, giọng nói cũng trầm hơn bình thường.
- Nguyệt Minh bây giờ chỉ biết cau có với tôi thôi.
Xa lạ như ngày đầu mới gặp ấy.
Tổng giám đốc sững người, cảm thấy tim quặn đau, muốn giải thích nhưng chưa đủ dũng khí, nói sao cho hợp lý bây giờ?
Ngay cả mình còn thấy mình tồi thì biết phải ngụy biện thế nào đây?
Gia An cũng không nói thêm, nàng vào số, đèn xanh vừa chuyển, tiếp tục dẫm chân ga mà lái xe, ngón tay luôn gõ nhè nhẹ lên vô lăng theo từng nhịp của bản nhạc không lời phát ra từ radio bỗng dưng dừng lại.
Nguyệt Minh đang rầu rĩ nhìn từng khung cảnh lướt qua trong chớp mắt bên ngoài cửa sổ xe, phút chốc lại cảm giác được tốc độ di chuyển dường như chậm lại.
Vài phút sau thì xe đã yên vị bên đường,