Hương thức ăn lan tỏa khắp cả ngôi nhà, chiếc bụng đói meo vô thức réo ầm ĩ kéo Nguyệt Minh ra khỏi cơn mơ màng.
Joy nằm trong lòng cô cũng nhíu nhíu đôi mắt nhỏ, ngáp một cái thật kêu rồi vươn vai tỉnh giấc.
Nguyệt Minh nhìn Joy, bé cũng ngước mặt nhìn lại bà dì già.
Hai dì cháu chớp chớp nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào, hoặc nếu có thì Nguyệt Minh chưa chắc đã hiểu Joy đang nói gì, cả hai không hẹn mà cùng nhau ngồi dậy.
Não Nguyệt Minh thì còn đang bận loading vài vòng như chiếc laptop dùng core i3 mà bị chủ bắt chạy Window 11, cô xoa xoa đầu Joy một cái.
- Quả dưa lưới này...- Nguyệt Minh lẩm bẩm.
"Quả dưa lưới" tát vô mặt dì mình một cái.
Sau vài giây...
Lại sau đó vài giây...
- !!!
Nguyệt Minh bừng tỉnh, bế Joy bật dậy, nhìn vào bếp liền thấy bóng dáng Gia An loay hoay nấu nướng.
Trời ạ!?
Nguyệt Minh muốn hét lên, vậy mà lại ngủ quên mất!!!
Gia An xoay người lại liền bị giật mình, Joy vừa thấy nàng liền bật cười giòn tan, dùng ngôn ngữ bé con mà nói chuyện với nàng, sau đó dang hai tay đòi chị đẹp bế.
Gia An cười thật ngọt với Joy, rồi lại nháy mắt một cái với bé Nguyệt Ngáo nhà mình.
Hai mắt bé Nguyệt Ngáo ửng đỏ, thậm chí còn hơi long lanh vì phảng phất vài giọt lệ dưới ánh đèn vàng.
Bé Nguyệt ngáo cắn cắn môi, tỏ vẻ uất ức khiến bác sĩ An tự chột dạ
- Bộ chị làm gì có lỗi với em hả?- Gia An vừa nói vừa đi đến định bế Joy cục cưng.
Nguyệt Minh lại lùi về sau, Gia An nhíu mày.
- Tay em vẫn chưa khoẻ hẳn đâu...
Gia An vẫn tỏ ý muốn bế Joy, ấy thế mà Nguyệt Minh lại vùng dậy chạy ra phòng khách, dáng vẻ uất ức tột cùng.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An chột dạ lần hai, gì vậy trời?!
Nàng tháo tạp dề, thận trọng ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Minh, Joy thì đang chán ghét cố thoát khỏi cái ôm của bà dì già, muốn nhào vào lòng chị đẹp thơm thơm.
- Em sao vậy?- Gia An ân cần nói, tay còn xoa xoa lưng Nguyệt Minh đầy vỗ về.
Gia An cũng bất ngờ lắm chứ, người yêu vừa thức giấc đã bày ra cái mặt uất ức với nàng, như thể có chuyện động trời gì đã xảy ra!?
Tổng giám đốc mặt lạnh is offline.
Nguyệt Ngáo is online.
Nguyệt Minh ngước mặt, rưng rưng nước mắt.
Gia An thấy môi cô lẩm bẩm gì đó, đành khẽ rướn người lại gần để nghe kỹ hơn.
- Có...!có thể tát em một cái cho tỉnh không?
- Làm sao vậy!?- Gia An lo lắng, dùng hai tay ôm mặt Tổng giám đốc.
- Em ngủ quên mất, trời ơi...
Gương mặt Nguyệt Minh đầy uất ức và sầu khổ cộng với lời này khiến bác sĩ An không nén được mà bật cười cô bé ngốc.
Nguyệt Minh đang cảm thấy giận dỗi bản thân vì ngủ quên đây mà, những gì cô chuẩn bị hẳn là muốn tạo bất ngờ cho nàng, rốt cuộc chỉ vì ngủ quên mà bay sạch sành sanh...
Gia An nhích người lại gần, dang tay ôm trọn cả hai dì cháu vào lòng.
- Chị chưa thấy gì, chưa biết gì hết á!
Dứt lời, chưa đợi Nguyệt Minh phản ứng, nàng đã đứng dậy, cầm lấy túi xách cũng như lồng đèn mà đi ra khỏi nhà.
Nguyệt Minh: Loading...
Joy: Annnnnnn...!Annnn oiiii oiii...
Joy giãy khóc khiến Nguyệt Minh bừng tỉnh, vội vội vàng vàng bế cháu ra ngoài, kéo Gia An vào nhà.
Bây giờ là 10 giờ tối rồi, trời lại vì cơn mưa rào mà se lạnh, nàng lại muốn đi ra ngoài đứng đợi cô sao?
- Ngốc chết.- Nguyệt Minh vừa lôi Gia An vào nhà, vừa lẩm bẩm.
- Hửm?- Gia An lúc này đã bế lấy Joy cục cưng.
Nguyệt Minh không thèm đáp, cô xắn tay áo sơ mi, ấn nàng ngồi xuống sofa, rồi lại loay hoay bật tivi.
Cô ho ho mấy cái, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, như thể vừa biến hình từ Nguyệt Ngáo lại trở về Tổng giám đốc.
- Ngồi yên ở đây.- Nguyệt Minh ra lệnh.
Gia An chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng lưng người yêu chạy vào bếp, mặc lại chiếc tạp dề nàng vừa tháo ra.
Bởi vì Gia An đã hoàn thành xong bước nấu và bày biện, việc còn lại của Nguyệt Minh là bê đồ lên lầu, vâng, kế hoạch đón sinh nhật của cô là bữa tối trên sân thượng...!
Nguyệt Minh chạy lên chạy xuống một hồi, cả gương mặt đều hoá xanh, đột nhiên lại phát hiện, nhà mình gì cũng có mà lại thiếu thang máy!?
Hồi đó mua căn này cô đúng là không nghĩ nhiều đến như vậy...
Gia An hết sức đau lòng, nhưng Nguyệt Minh lại lườm nàng một cái, hiếm hoi có dịp dũng mãnh cosplay nóc nhà.
- Chị mà động đậy là em giận liền á!
Bác sĩ An bĩu môi một cái, cùng Joy tiếp tục xem chương trình Trung Thu trên tivi.
Dù trời hơi se lạnh nhưng khi Nguyệt Minh xong hết việc, trán đã đầy mồ hôi.
Gia An bèn ân cần giúp cô lau trán, lại bị Tổng giám đốc không thương tiếc quấn một đống quần áo giữ ấm vào người hai cô cháu, sau đó kéo xồng xộc đi ra ngoài cửa chính.
Giữa màn đêm se se lạnh, Gia An ôm Joy, Nguyệt Minh đứng phía sau lưng nàng.
Trước mặt ba người là căn biệt thự nho nhỏ của Nguyệt Minh, gần một năm trước, nơi này từng u ám tịch mịch thế nào, nay nhờ một người liền ngập tràn hơi thở gia đình với một hàng hoa hồng đủ màu sắc quấn quanh hàng rào, cùng những ánh đèn lấp lánh được chủ nhà lắp thêm vào.
Giờ đây cô thật tự hào khi căn biệt thự nhỏ không còn thua kém bất cứ ngôi nhà nào xung quanh đây nữa, cũng như hệt trái tim trống rỗng của Nguyệt Minh, nhờ một người mà được lấp đầy.
Nguyệt Minh tiến lên trước một bước, ôm Gia An từ phía sau, hơi cúi đầu, tựa cằm vào vai nàng.
Từng làn hơi ấm ngọt ngào phảng phất bên tai khiến tim bác sĩ An đập rộn ràng.
- Từ giờ, chị là một phần của ngôi nhà này.
Bác sĩ An, tất cả nhờ vào chị.
Lời thì thầm của Nguyệt Minh phảng phất bên tai Gia An, nàng hơi nghiêng đầu ra sau, bắt được ánh mắt chân thành của cô, khoé môi vô thức cong lên.
Nguyệt Minh cũng mỉm cười ấm áp, thoát khỏi cái ôm dù vẫn còn lưu luyến, hai tay đặt lên vai đẩy nhẹ Gia An đến trước cửa nhà.
Nguyệt Minh bấm vài nút trên khóa cửa điện tử, sau đó đón lấy Joy từ tay Gia An, tay còn lại nâng tay nàng lên.
- Chị set lại mật khẩu nhà đi, mật khẩu mà chỉ có hai chúng ta biết.
Gia An nhìn Nguyệt Minh, bỗng dưng lại muốn khóc, hành động đơn giản như vậy nhưng lại ngập tràn sự quan tâm cùng kiên định.
Nàng hơi mím môi một lúc để suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa bàn tay run run của mình về phía bảng điện tử, từ từ ấn bốn chữ số.
1522.
Hai bàn tay lại đan vào nhau, Nguyệt Minh kéo nàng vào nhà.
Gia An còn chưa kịp phản ứng, Nguyệt Minh đã nhét Joy vào lòng nàng.
- Cháu gái em, từ giờ cũng nhờ vào chị.
- Em...- Gia An chớp chớp mắt.
Thân hình em bé mềm mềm thơm thơm lại còn thoang thoảng mùi hương của người nàng yêu cứ thế tựa sát vào người Gia An.
Joy cục cưng rất phối hợp, lọt thỏm vào lòng nàng, dụi dụi mắt sau đó ngáp một cái trông rất đáng yêu, Gia An liền phì cười.
- Được rồi, chị cho Joy ngủ cái đã.- Gia An mang Joy đi vào phòng.
Cũng không trách được, ban nãy bé đang ngủ ngon lại bị hai người lôi ra làm trò, bế qua bế lại, hẳn cục cưng cũng mệt lắm rồi.
Lát sau, khi Gia An trở ra ngoài, lại thấy Nguyệt Minh đang loay hoay trước tivi làm gì đó.
Nhắc mới nhớ, Nguyệt Minh không có thói quen xem tivi, mà tivi nhà cô lại là cái loại đắt tiền nhất hiện giờ...!
Gia An bĩu môi, lúc trước nàng từng trách móc người yêu phung phí tiền, Nguyệt Minh chỉ vùi mặt vào cổ nàng mà nói, chẳng phải bây giờ có chị xem rồi hay sao?
Thật tình, cái bộ dạng không đứng đắn lại hay nói lời dỗ ngọt này, dù nàng có nằm mơ cũng không ngờ Nguyệt Minh có thể biến hoá đặc sắc đến mức này...
- Joy ngủ rồi hả chị?- Cuối cùng, Nguyệt Minh cũng làm xong việc, quay sang thấy Gia An liền lon ton chạy lại, lần nữa nắm lấy tay nàng kéo ra sau vườn.
Dù là buổi đêm, nhưng phía sau vườn nhà lại chẳng hề hoàn toàn chìm trong u tối, một phần là nhờ ánh trăng tròn sáng rõ nhất năm, còn lại là vì Nguyệt Minh đã giăng đèn mọi ngóc ngách.
Gia An không dưới một lần tự hỏi đam mê đèn đóm này của người yêu mãnh liệt đến mức nào!?
- Mình tiếp tục chuyện lúc nãy đi bác sĩ An.
Gia An khẽ cười, nhìn bộ dạng người yêu như đứa trẻ, lăn xăn hết chỗ này đến chỗ khác, đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng.
- Tổng giám đốc còn có cái gì muốn tặng chị nữa sao?
Gia An dùng giọng trêu chọc, chỉ thấy Nguyệt Minh hơi thẹn thùng gật đầu.
- Mớ dưa lưới này cũng cho chị.- Cô chỉ vào mớ dưa lưới "ăn may" của bản thân.
- Chẳng phải nói nhà này cho chị rồi, hiển nhiên mớ dưa này cũng của chị, đúng không?- Bác sĩ An xoa cằm, vờ đăm chiêu suy nghĩ.
Nguyệt Minh "À" lên một tiếng, sau đó kéo Gia An vào lòng thật chặt.
- Cái gì cũng là của chị.
- HOPE có phải của chị không đây?- Gia An ở trong lòng Nguyệt Minh ngập tràn ấm áp, gió đêm cũng chẳng thể khiến nàng rét run, vừa trêu chọc vừa nghịch vài lọn tóc của cô.
- Từ mai chị làm viện trưởng.- Nguyệt Minh gật gù, ra vẻ nghiêm túc mà nói.
Gia An cười khúc khích, đánh nhẹ vào người cô.
- Cảm giác như được nữ đại gia bao nuôi thế này?
- Em cũng muốn vậy đó.- Nguyệt Minh đưa tay xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh của Gia An.
Một khi yêu rồi, Tổng giám đốc hận không thể moi tim mình ra trao hết cho nàng, đừng nói là HOPE Hospital, cả TOMORROW Group, nếu nàng thích, Nguyệt Minh cũng suy xét chia cổ phần cho nàng.
Tuy không thể cho nàng hết toàn bộ vì sau này còn phải để lại cho Joy, nhưng cô sẵn sàng cho nàng phần của mình, biến nàng thành bà chủ đường đường chính chính, còn cô làm thuê cho nàng.
- Hâm quá à!- Gia An véo má Nguyệt Minh.
- Chị không cần mấy thứ đó từ em, chị chỉ cần em và Joy mà thôi, chị giàu hơn em nghĩ đó nha!- Gia An giả vờ giận dỗi.
Nguyệt Minh cười nhẹ, tất nhiên cô biết chứ, Gia An đâu cần những thứ phù phiếm này, chỉ là, nếu nàng mở lời, cô liền không một lời tra xét, giao hết cho nàng.
Chỉ cần Gia An ở bên cạnh cô mà thôi...
- Được rồi, tiếp tục thôi An đại gia.- Tổng giám đốc rời cái ôm, lại rất thuần thục đan tay vào tay Gia An, kéo nàng vào nhà.
Gia An nhìn tấm lưng của Nguyệt Minh, không to lớn như bờ vai thái bình dương gì gì đó mọi cô gái hay ao ước nhưng mang lại cho nàng cảm giác vững chắc làm sao, có thể nương tựa cả đời.
Nguyệt Minh ấn nàng ngồi xuống sofa, còn bản thân lại lần nữa loay hoay mở tivi lên, màn hình rất nhanh được