Ngày thứ hai, cũng đi học như thường ngày. 2 hôm nay tôi để ý thấy Nhi có vẻ như đang muốn tránh mặt tôi. Lúc tôi ở lên lớp thì vẫn phi xuống chỗ ẻm ngồi buôn chuyện với mấy đứa như bình thường. Em cũng ngồi lại nói chuyện nhưng hầu hết là cho những đứa khác. Khi tôi hỏi đến thì em chỉ cúi mặt xuống đỏ lựng lên và ậm ừ một cách thẹn thùng làm tôi cũng cảm thấy khó xử theo luôn. Lúc ra về, khi tất cả mọi học sinh thì tất tả thu xếp cặp sách chuẩn bị ra về thì Nhi vẫn ngồi ủ rũ trong bàn của mình. Có lẽ em đợi cho đến khi mọi người về hết thì em mới đứng dậy. Cảm thấy mình cần phải nói chuyện với em, tôi liền quay lại lớp khi đã ra gần tới cầu thang.
Ở trong lớp Nhi đến giờ mới chịu thu dọn cặp sách ra về, khuôn mặt em khi ở một mình nhìn càng ủ rũ trông thương vô cùng. Để ý thì em có vẻ hơi xanh xao đi. Cặp mắt thì nhìn qua thôi cũng biết là mất ngủ rồi. Tôi thấy em như vậy thì vô cùng áy náy và khó xử. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ em sẽ bị ốm mất. Tình bạn của chúng tôi bấy lâu nay cũng có nguy cơ sẽ mãi mãi không thể trở lại được nữa.
Thở dài một tiếng, tôi bước vào lớp. Nhi ôm cặp thẫn thờ đi ra tới cửa khẽ ngước mặt lên nhìn. Khi trông thấy tôi, em khẽ tròn mắt ngạc nhiên rồi cúi gằm mặt xuống nhìn đi chỗ khác. Khuôn mặt em lại đỏ lựng lên vì xấu hổ. Nhi lắp bắp:
- Ry..Ryu hả… sao chưa về? – Em vẫn không dám nhìn thẳng vào tôi.
- Ryu đợi Nhi về chung cho vui – Tôi cười.
- Vậy… vậy hả….
- Ừ…
- … – Em lúng túng thấy rõ, miệng thì như muốn nói cái gì đó nhưng cứ luôn khựng lại giữa chừng.
- Nhi sao vậy? Ốm hả?
- Không… không có…
- Sao 2 bữa nay không đi làm vậy?
- Hả… Tại… tại nhi bận…
- … – Tôi nhìn em không nói gì cả.
- Thôi Nhi về đây…
- Đã nói nói về chung cho vui mà!
- Há? À ừ… quên…z mình về thôi…
Tôi và em, 2 người cùng bước đi một đường mà cứ như không quen biết. Chẳng biết nói với nhau câu nào, khoảng không gian im ắng như ngăn cách chúng tôi. Tôi liên tục phải bước đi sao cho luôn ở bên Nhi vì lúc thì em đi thụt lại phía sau tôi, lúc lại tăng tốc đi đằng trước rất khó hiểu. Càng lúc tôi càng lo sợ mình sẽ mất đi một người bạn tốt. Đặc biệt lại là một cô bạn vừa cá tính, vừa tốt bụng lại vô cùng đáng yêu như Nhi. Tôi lên tiếng trước phá tan đi bầu không khí ngại ngùng:
- Tối nay Nhi có đi làm không?
- Hả.. àh ừ… Nhi hông biết nữa…
- Mấy bữa Nhi không đi làm thấy hơi chán…
- … – Nhi khẽ cười e thẹn.
Chúng tôi lại tiếp tục im lặng, tôi chẳng biết nói gì tiếp nữa. Thật là chuyện này đối với tôi vô cùng khó xử. Khi đến bãi giữ xe tôi thì đi lấy con 67 huyền thoại của mình. Nhi cũng chạy đi lấy xe. Em sử dụng một chiếc vespa màu trắng trông khá nữ tính. Nhi là một người có vẻ ngoài cá tính nhưng tâm hồn lại vô cùng nữ tính. Thế nên việc em đi vespa cũng là điều dễ hiểu. Còn đối với Thúy thì ngược lại. Ngoại trừ lúc biểu diễn ra thì Thúy luôn giữ ình một vẻ lạnh lùng và nữ tính. Còn tâm hồn thì em lúc nào cũng cực kì cá tính và mạnh mẽ. Và chắc đó cũng chính là lý do mà em chọn ình chiếc 67 được độ lại kiểu dáng theo những mẫu Café racer trông cực ngầu. Còn tôi thì vẫn đi chiếc 67 nguyên bản cổ điển chả có tí điểm nhấn nào.
Tôi và Nhi cũng song hành với nhau trên đường. Tôi không đi con đường về nhà quen thuộc của mình mà cố gắng đi theo Nhi càng lâu càng tốt. Tôi muốn trước khi về lại phòng trọ thì ít nhất mình cũng phải làm được điều gì đó. Tôi quay qua hỏi em:
- Nhi đói bụng chưa?
- Hhmmm… hơi hơi. Cũng trưa rồi mà…
- Ryu cũng đói rồi… mình đi ăn không?
- Há .. hả? sao ? đi.. đi ăn á… – Nhi tròn mắt.
- Làm gì mà phản ứng ghê z chị hai…
- Tại… tại… – Em ấp a ấp úng.
- Haiz… vậy chắc trưa nay lại nuốt mì tôm rồi – Tôi giả vờ thở dài nói vu vơ.
-