Bỗng Thúy ở bên cạnh lên tiếng hỏi:
-Mấy ngày nữa có đi chơi TT không ?
-Àh… không biết nữa… đang tính…
-Có đi hay không thì nói thẳng ra chứ! con trai gì mà lấp lửng z ? – Thúy móc méo.
-Ầy…! thì chắc là không. Tại không có hứng, đám tụi nó đi có đôi có cặp, mình FA đâu chui vô chán lắm.
-Ừ… vậy… - Thúy ngập ngừng.
-Sao ?
-Đêm TT Tui có diễn ở nhà văn hóa cho thiếu nhi xem á… bữa đó giúp tui đi, đc ko ?
-Ơ… vậy Thúy không đi với lớp àh ?
-Cũng như cậu thôi… Hì hì…
Thúy cười… một nụ cười cực kì hiếm thấy ở cô gái lạnh lùng này. Tôi khé sững người: “Trời đất! sao mà xinh vậy?”. hóng giọng cho tỉnh táo lại, tôi trả lời:
-Ok! Lúc đó Ryu sẽ tới.
-ừkm. đúng 8h là bắt đầu. Ryu nhớ tới á
-rồi mình làm gì ?
-tới đó sẽ có việc để làm… yên tâm
-ok!
Tiếng trống bắt đầu tiết học mới lại vang lên, những giờ địa ngục của tôi lại bắt đầu.
Hôm nay quán của Thím cơ bắp đóng cửa vài ngày để sửa sang lại quán cho phù hợp với thiếu nhi vì Thím muốn kiếm chác thêm tí trong ngày lễ này.Chiều tối, bước về nhà trong mệt mỏi, tôi dắt chiếc 67 huyền thoại của mình vào nhà, chuẩn bị tắm rửa, ăn cơm rồi đánh một giấc cho đã đời. bỗng tôi nghe hình như có tiếng khóc ở dưới nhà, là phòng của LA. Thấy hình không yên trong lòng, lão hung thần lại không có nhà nên tiến tới của phòng xem sao. Đưa tay lên gõ cửa thì thấy cửa chỉ khép hờ, không khóa. Tôi lên tiếng gọi:
-LA ! về rồi àh?
-*tiếng khóc*
-Có chuyện gì vậy ? mình vào nhé!
Lo lắng có chuyển chẳng lành nên tôi bước vào luôn mà không đợi cho phép. Trong phòng là LA đang ngồi khom lại ở góc giường, đôi mắt ẻm đỏ hoe cùng với 2 hàng nước mắt đầm đìa chảy xuống tận cằm. Hốt hoảng, tôi tiến lại hỏi LA: “Chuyện gì vậy LA? Sao lại khóc nức nở vậy ?” tôi vừa dứt lời thì ẻm bỗng nhìn tôi mếu máo một lúc trông vừa tội nghiệp, vừa đáng yêu rồi lại bật khóc to hơn. Giật mình, tôi ngồi xuống giỗ:
-Sao vậy ? nín đi. Có chuyện gì ? nói đi coi thử Ryu có giúp đc không ?
-Hu hu… Ryu…!
-Ừ…