Khi trong thùng 333 chỉ còn lại 1-2 lon cũng là lúc cả 3 thằng đã rơi vào tình trạng “Trên bờ cũng như dưới nước”. Thằng mập thì quay đơ ngủ khì, dám cá là cho dù có ăn liên hoàn vả vào mặt nó cũng chả dậy nổi đâu. Thằng Long thì gối đầu lên đùi bồ nó mà tỉ tê chém gió trong khi em người yêu nó thì chỉ biết gượng cười một cách chán chường. Tôi thì khác. Cứ xỉn vào là tôi trở thành một con người khác, một con người mà không ai có thể tưởng tượng nổi. Mặc dù quay cuồng đầu óc nhưng khi có cồn vào thì tôi lại trở nên nhanh nhạy hơn, phản xạ tốt hơn, suy nghĩ nhiều hơn và thậm chí là… thông minh hơn nữa. Tôi bắt đầu trở nên lạnh lùng và im lặng, quan sát xung quanh. Ngước lên trời là trăng. Gần rằm nên trăng tròn và sáng hơn hẳn. Tiếp tục đưa mắt xuống bên cạnh là Nhi và LA đang nhìn đám con trai với ánh mắt ngán ngẩm. “Hình như tối nay họ xinh hơn thì phải?” tôi nhủ thầm. Bia vào thì xấu cũng thành xinh chứ đừng nói 2 đứa con gái bình thường đã như tiên giáng trần ấy. Trong bầu trời đêm đám con gái như rực sáng lên lung linh và cuốn hút. Nhưng đừng hiểu lầm, tôi vẫn còn kiểm soát được mình để không… làm bậy. Chống tay nhìn thẳng lên bầu trời đêm. Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ nhà. Tôi nhớ bữa cơm gia đình bên cha và mẹ tôi ấm cúng và vui vẻ. Nhớ lại những lời cha tôi đã từng dạy để tôi nên người. Nhớ cả những lời nói dịu dàng đầy thương yêu của mẹ. Tôi may mắn có một gia đình tuyệt vời, nơi mà tôi luôn luôn có thể nhớ về với tất cả tình yêu, nơi luôn luôn chào đón tôi cho dù tôi có ra sao đi nữa. “Cha mẹ ơi! Con nhớ nhà quá!” tôi bỗng bật khóc chẳng khác gì một đứa con nít. Khóc chán khóc chê tôi lại suy nghĩ về hiện tại của mình. Cuộc sống ở đây thực sự ồn ào nhưng lại rất thú vị. Tôi đã có được những người bạn thân tuyệt vời là Nhi, Mập, Long. Luôn luôn giúp đỡ tôi những khi tôi gặp hoạn nạn, cùng chia sẻ những điều tốt đẹp cho nhau. Còn có một cô chủ nhỏ xinh lung linh sống cùng nhà nữa chứ. Nghĩ đến đây tôi bắt đầu cảm thấy yêu cuộc sống nơi đây và vơi bớt đi cảm giác nhớ nhà. Bỗng tôi nhận thấy bãi biển này rất quen thuộc, một cảm giác rất lạ ùa về. Lúc sáng chính tại nơi đây tôi đã cùng đi dạo với Thúy. Trong đầu tôi tự nhiên lại hiện ra hình ảnh một nữ thần mặt trời, với những tia sáng ấm áp sưởi ấm lòng người. Đó là Thúy, Không hiểu sao hình ảnh Thúy lại hiện ra quá đỗi thân thương và đẹp đẽ trong tôi như vậy. Tôi cảm thấy sự bất ổn từ chính mình, một cảm giác vừa buồn, vừa vui xen lẫn. Cảm giác này đã từng có lúc trước với LA và vụt tắt ngay sau khi tôi biết được LA đã có người yêu. Nhưng lần này nó lại xuất hiện mạnh mẽ và rõ rệt hơn nhiều. Tôi bị sao vậy? có lẽ nào…?
…
Buổi sáng tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm trong phòng mình, đầu đau như búa bổ. Cổ họng thì khô rát vì khát nước. Không biết tối qua ai đã đưa tôi về. Nếu là tụi con gái đưa về thì quả thật nhục mặt quá. Vệ sinh sạch sẽ tôi lê bước mệt mỏi xuống cầu thang thì thấy LA đang ngồi coi phim trên laptop dưới nhà. Tôi bước tới ngồi phịch xuống bên cạnh và chào hỏi:
-Ohayo, LA!
-Hở? dậy rồi àh ? May là hôm nay chủ nhật á! Gần trưa rồi mới dậy – LA trả lời.
-Ủa – Tôi bất