Không! Đã chạy đến tận đây rồi, nhất định tôi phải làm cho rõ. Tôi đưa tay nắm lấy cánh tay Thúy níu em lại và nói:
-Thúy!..
-Bỏ ra! - Ẻm bực dọc vùng tay ra.
-Thúy sao vậy?
-Tôi làm sao? – Thúy lạnh lùng trả lời.
-Chỉ là từ lúc đi học lại đến giờ Ryu thấy Thúy cứ sao sao ấy…
-Tôi làm sao mặc kệ tôi, tránh ra!
-Nè! Có gì thì cũng phải nói ra cho rõ chứ!
-Tôi chả có gì để nói cả!
-…
Từng lời nói phũ phàng của ẻm làm tôi đau từng khúc ruột, mắt tôi long lên sòng sọc vừa vì tức, vừa vì buồn. Tôi đứng lặng người buồn bã nhìn ẻm mà cứng họng không biết nói gì cả. Khẽ né ánh mắt ấy của tôi, Thúy nhìn lảng sang chỗ khác một lúc rồi ngượng ngùng quay mặt bước đi. Cảm thấy đau thắt trong lòng nhưng tôi cũng gắng tiếp tục lên tiếng để làm rõ mọi chuyện:
-Chẳng lẽ đến cả Thúy cũng giống bọn nó hả?
-… - Thúy dừng chân, quay lại nhìn tôi và nói – Tui giống ai cơ?
-… - Tôi chỉ biết im lặng buồn bã nhìn lảng ra phía biển.
-Ý cậu là tôi giống với mấy đứa trong lớp chứ gì? Vậy mà tôi tưởng cậu hiểu tôi chứ…
-Là…là sao? Vậy… vậy thì tại sao? – Tôi ngập ngừng.
-…
Nhìn tôi với ánh mắt vừa giận dữ, vừa long lanh lên bởi những giọt nước mắt. Thúy đang khóc… ẻm đứng cúi gằm mặt, vừa cắn môi vừa khóc nấc lên từng tiếng. Tôi hoàn toàn bối rối vì chả hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Tại sao Thúy lại khóc? Ẻm khóc… vì tôi sao? … nhanh vậy?..
Vừa nhìn thấy những giọt nước mắt ấy của Thúy tôi lại thấy thương ẻm vô cùng. Hối hận vì đã hiểu lầm cho Thúy, tôi biết trong lúc này mình phải làm gì để chuộc lỗi. Tôi tiến bước lại Thúy, khẽ đưa tay lên má em và lau nước mắt. Thúy lại ngay lập tức gạt phăng đi và hét lên “Tôi không cần!”. Tôi không thèm nghe mà tiếp tục đưa cả hai tay lên gương mặt thấm đẫm nước mắt ấy của em. Và cũng như lần trước, Thúy né đi và dùng tay gạt tay tôi ra nhưng tôi cảm thấy hình như có vẻ gì đó lưỡng lự hơn.
Ngay lúc đó, tôi làm liều tiến tới gần hơn nữa ôm trọn Thúy vào lòng. Không còn sợ hãi hay ngại ngùng gì nữa, tâm trí tôi bây giờ hoàn toàn tràn ngập tình yêu của mình dành cho Thúy. Tôi thương em vô bờ bến. Mặc kệ sự vùng vẫy của Thúy, tôi càng