_ A...ưm..ưm....
Tiếng rên rỉ đầy sự u mê phát ra từ tầng 20, phòng 447 của khách sạn Y, ánh mắt của người đàn ông đang quằn quại mệt mỏi trên chiếc giường đầy sự khinh bỉ, anh ta chợt loé lên suy nghĩ.
" Đàn bà thật sự ai cũng giống nhau, đều vì tiền mà cả bản thân cũng không màng. Nếu cô đã có hứng thú với tôi tới như vậy, thì xem cô sẽ giữ suy nghĩ đó được bao lâu "
Vừa nói ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy sự mệt mỏi của cô gái.
Cô ấy thật sự là ai, sao lại đem thân mình giao cho gã đàn ông máu lạnh này.
Sáng hôm sau, lúc 6h30, sắc mặt tái nhợt đầy mệt mỏi của Lâm Hiểu Di , cô bắt đầu mở mắt và nhìn khung cảnh xung quanh, cô giống như vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra với mình, sau đó cô chợt nhận ra.
" Tại sao mình không mặt quần áo, tại sau hạ thân lại thấy đau đớn và khó chịu đến như vậy, ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi "
Lâm Hiểu Di vừa nhìn xuống dưới tắm chăn và hét.
" Máu..là máu sao, chính là máu của mình sao, ruốt cuộc tối qua thật sự mình đã...."
Lâm Hiểu Di vùi mặt vào đầu gối, những hình ảnh tối đêm qua bổng hiện lên trong đầu cô , hiện giờ cô không còn mặt mũi nhìn ai nữa , tối qua thật sự là một đêm kinh khủng, cô muốn quên đi tất cả nhưng không thể, hình ảnh cứ hiện trên đầu khiến Lâm Hiểu Di như muốn chết uất đi cho xong.
Từ cửa phòng phát ra tiếng " Cạch" một người đàn ông mặt vest đen bước vào với ánh mắt khinh bỉ, hắn nhìn chằm chằm cô, hắn bước đến cạnh giường cười nhếch miệng nói.
" Sao...có phải rất thỏa mãn không? cô đã tốn nhiều công sức như vậy, tốn nhiều tâm quyết như vậy có phải tôi không làm cô thất vọng đúng không? "
Một tiếng cười nhẹ rồi quay lưng đi.
Lâm Hiểu Di nhìn hắn với ánh mắt câm phẫn , cô không thể để bản thân chịu thiệt như vậy cô muốn hắn phải chịu trách nhiệm với mình.
"Anh đứng lại cho tôi" Vừa nói cô vừa kéo áo hắn.
" Sao? muốn lấy tiền làm việc tối qua sao? "
" Anh...." Cô cứng miệng không thể nói gì được, bây giờ trái tim cô thật sự tan nát , cuộc đời cô, sao này phải sống thế nào đây !
Trong khi 2 tháng sau cô sẽ kết hôn với Từ Minh bạn trai đã yêu cô sâu đậm suốt 8 năm qua . Cô phải nói sau với mẹ nuôi của mình, cô phải làm sau nếu em gái luôn tìm mọi cách đuổi cô ra khỏi nhà biết chuyện này đây. Thật sự cô quá mệt mỏi rồi!
Nghĩ xong cô không cần thứ gì từ hắn nữa cô chậm rãi với bước chân