" Mình biết , mình sẽ nắm chặt hạnh phúc của mình! " Tuy đỏ mặt ngại ngùng nhưng Hiểu Di vẫn kiên định nói.
" Nếu vậy, mình có thể chờ tin vui của cậu rồi Hiểu Di " Nói xong việc quan trọng, lại cười bên cạnh.
" À, đúng rồi, bọn mình sẽ đi Pháp hưởng tuần trăng mật, giữa trưa nay sẽ bay đi luôn. Hi vọng lúc mình về sẽ nhận được tin tức tốt đẹp của cậu nha! " Ninh Ninh chớp chớp mắt nói.
" Ninh Ninh… "
Lời vừa nói đến miệng, không hiểu sao mũi cô thấy chua xót, hai mắt liền đỏ lên. Cô mừng cho hạnh phúc của Ninh Ninh, nhưng không hiểu vì sao trong lòng vẫn có một cảm giác mất mát kì lạ.
Nhìn Hiểu Di như vậy, Ninh Ninh cũng không kiềm chế được tâm tình, gắt gao ôm chặt Hiểu Di.
" Hiểu Di, mình đã chạm tay tới hạnh phúc rồi, cậu cũng nhất định phải hạnh phúc đấy! "
Sau một lúc lâu, hai người mới lưu luyến buông nhau ra.
" Được rồi Ninh Ninh, không nói những lời buồn buồn như vậy nữa. Hôm nay cậu là cô dâu, không nên rơi nước mắt nha. Không Trương Khiết lại nghĩ mình bắt nạt cậu " Hiểu Di lau lau nước mắt, cười nói.
Không nói mà ánh mắt hai người đều hướng về chỗ Hàn Tử Đằng và Trương Khiết.
" Trương Khiết , chúc mừng cậu! " Hàn Tử Đằng đứng bên người Trương Khiết nói.
" Tử Đằng, cảm ơn cậu! " Trương Khiết chân thành nhìn Hàn Tử Đằng nói lời cảm ơn.
Nhìn hai người con gái đang nói chuyện bên kia, trên khuôn mặt không giấu nổi nét vui cười cùng hạnh phúc. Hai người đó cũng chính là niềm hạnh phúc của bọn họ.
" Tử Đằng, cậu cùng Hiểu Di cũng nên có kết quả đi thôi! "
Hàn Tử Đằng gật đầu.
" Tôi biết, cũng bắt tay vào chuẩn bị rồi "
Đại sảnh sân bay, rất nhiều người đi qua đi lại.
Ninh Ninh hạnh phúc kéo tay Trương Khiết tiến vào phòng đăng ký, trước khi đi còn không quên ghé vào tai Hiểu Di nói nhỏ.
" Hiểu Di, đừng quên lúc mình về, cho mình tin vui của cậu! "
" Được rồi được rồi, mình biết rồi, Ninh Ninh sao cậu nói nhiều thế nhỉ? " Hiểu Di nói xong liền đẩy Ninh Ninh vào lòng Trương Khiết.
Nhìn thấy hai người biến mất ở khúc quặt, Hiểu Di quay đầu tìm Hàn Tử Đằng.
Vừa nãy anh nói phải tìm chỗ yên tĩnh tiếp một cuộc điện thoại quan trọng, bay giờ còn chưa trở về.
Hiểu Di còn đang chìm đắm trong cảm xúc tiễn chân Ninh Ninh, bên tai lại truyền đến một giọng nam.
" Sao vậy? Bạn thân kết hôn nên buồn à? "
Hiểu Di ngẩng đầu, trước mắt là một khuôn mặt tươi cười hiền lành, ánh nắng chiếu một bên khuôn mặt khiến cho người ấy càng thêm sáng lạn.
" Ước Hàn tiên sinh, sao anh lại ở đây? " Hiểu Di từ tốn hỏi.
" Nếu tôi nói tôi tìm em thì sao? " Ước Hàn cười cười.
" Tìm