Trong phút chốc, Hiểu Di giật mình, quên luôn cái trán bị đau trước đấy, cười híp cả mắt.
" Sao lại tặng em nhẫn thế? "
" Đáng ghét, biết rồi còn cố tình hỏi " Hàn Tử Đằng cốc nhẹ đầu Hiểu Di.
" Là nhẫn cầu hôn chứ sao nữa! "
Hiểu Di giơ bàn tay lên ngắm nghía.
" Đẹp quá! "
Trên ngón áp út trắng trẻo, chiếc nhẫn khắc hoa văn hình trái tim vô cùng đẹp mắt, xung quanh chiếc nhẫn đính những hạt kim cương tinh tế. Kể cả trong trời tối vẫn có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt mang theo ý cười.
Hàn Tử Đằng hôn nhẹ lên môi Hiểu Di, khóe miệng cong cong ý cười ngày càng đậm.
" Đúng vậy, đẹp quá! "
Cô nói chiếc nhẫn trên tay rất đẹp!
Mà trong mắt anh, đôi mắt bên dưới hàng mi cụp đang đong đầy niềm vui kia của cô còn đẹp hơn.
Đột nhiên Hiểu Di nhìn thẳng vào mắt Hàn Tử Đằng.
" Tử Đằng, anh có hối hận không? Nếu sau này em già đi, em xấu xí, anh có hối hận không? "
Tưởng tượng đến cảnh Hàn Tử Đằng sau này sẽ hối hận vì vẻ già nua xấu xí của mình, mặt Hiểu Di nhăn lại như quả mướp đắng.
Anh đẹp trai tuấn tú như vậy, gia thế lại tốt, nhiều tiền, dịu dàng, có khí chất, trên mặt luôn thường trực nụ cười, rất nhiều người muốn nịnh bợ anh, cũng không ít tiểu thư nhà danh giá muốn tiếp cận làm quen với anh.
Nếu sau này, anh gặp một người con gái tốt hơn cô, xinh đẹp hơn cô, mọi thứ đều tốt hơn cô, có khi nào anh sẽ không muốn ở bên cạnh cô nữa không?
" Không đâu! Dù sau này em có già đi, xấu đi, trong lòng anh, Hiểu Di chính là Hiểu Di, không có bất kỳ người nào khác. Anh yêu em vì em là em chứ không phải dung mạo hay gia thế. Những thứ đó anh không thiếu! "
Anh khẳng định, anh vì tính cách và trái tim của cô chứ không phải vẻ bề ngoài của cô.
" Trừ phi…. "
Hàn Tử Đằng cố ý dừng lại một chút, chăm chú nhìn Hiểu Di.
" Trừ phi, trừ phi cái gì??? " Hiểu Di lo lắng hỏi.
" Trừ phi,có một ngày nào đó em hối hận! "
Hai người họ ở bên nhau, Hiểu Di luôn lo sợ một ngày Hàn Tử Đằng sẽ rời khỏi mình. Xét về khía cạnh nào, anh cũng ưu tú hơn cô.
Nhưng thật ra, anh đã sớm coi cô như một phần cơ thể của mình, tình yêu của cô đã ngấm sâu vào máu thịt của anh. Người lo lắng hơn phải là anh, luyến tiếc không lỡ rời xa phải là anh.
" Không, em không hối hận, anh cũng không được hối hận " Hiểu Di vội vàng đáp lại.
" Nhẫn anh đã trao cho em rồi, em hối hận còn có ích gì chứ? " Hàn Tử Đằng cười.
" Tất nhiên là không làm gì được rồi. Cả đời này anh chỉ được cưới em, không, không chỉ là đời này, mà kiếp sau,