" Để anh xem! "
Nghe thấy Hiểu Di nói vậy, tay Hàn Tử Đằng nhanh chóng xốc chăn lên.
Nhìn Hiểu Di có vẻ không hiểu mình định làm gì, anh bất đắc dĩ nói.
" Để anh xem chân của em, xem có nghiêm trọng không? "
" Không, không sao đâu! "
Hiểu Di gắt gao giữ chặt chăn, không muốn Hàn Tử Đằng nhìn thấy.
Nhưng sức cô làm sao bì lại với anh, chỉ trong chốc lát, chăn trên người đã bị gạt sang một bên.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve một mảng sưng đỏ trên đùi cô, đau lòng nhìn cô hỏi.
" Sao em ra tay mạnh vậy? Có đau không? "
" Tất nhiên là phải mạnh tay rồi, nếu không em không khống chế được bản thân mất! "
Hiểu Di trả lời như là một lẽ đương nhiên.
" Anh xin lỗi, Hiểu Di! Là anh không tốt, khiến em chịu khổ! " Anh ôm cô vào trong lòng, nghẹn ngào nói.
" Không, Tử Đằng, sao có thể trách anh được. Anh xem, cuối cùng anh cũng cứu được em đấy thôi! " Hiểu Di lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
" Không phải, nếu anh bảo vệ em tốt hơn, em cũng sẽ không….. "
Hàn Tử Đằng không nói thêm gì nữa, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên một bên má của Hiểu Di, nơi còn in dấu rõ ràng cái tát của tên cầm thú kia.
" Anh đừng trách mình nữa được không? Tử Đằng, em sẽ đau lòng đấy! " Hiểu Di nắm bàn tay anh đang vuốt ve trên khuôn mặt mình.
" Thật vậy ư? "
" Tất nhiên rồi! "
Hiểu Di ngẩng đầu, hai mắt bừng sáng nhìn anh. Hàn Tử Đằng lúc này mới an tâm hơn, cúi đầu hôn lên môi cô một chút.
" Còn em sao? Thật sự sẽ không sao chứ? "
Vẫn còn chút lo lắng, Hàn Tử Đằng lại hỏi một câu, Hiểu Di gật đầu, lập tức đã hiểu anh hỏi chuyện gì.
" Thật!!! "
Hiểu Di nói xong còn cường điệu gật đầu.
" Chuyện quá khứ qua rồi, quan trọng nhất vẫn là bây giờ em rất hạnh phúc, Tử Đằng, như vậy là đủ rồi! "
" Hiểu Di, hiện tại em rất hạnh phúc sao? " Anh nhìn cô thật sâu hỏi.
" Rất hạnh phúc! " Hiểu Di mỉm cười hưởng ứng.
" Là vì mối quan hệ với anh sao? " Hàn Tử Đằng thật cẩn thận nhìn Hiểu Di, nhẹ nhàng hỏi.
" Vâng… "
Hiểu Di nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, không chút do dự đáp trả.
Anh thâm tình nhìn cô, hai tay áp lên khuôn mặt, trìu mến hôn cô.
" Cám ơn em, bà xã "
" Cám ơn em cái gì vậy? "
" Cám ơn em, cám ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh, để anh yêu em! "
Hiểu Di mỉm cười, nhìn Hàn Tử Đằng lắc đầu, cô nhẹ giọng nỉ non.
" Những lời này, phải là em nói mới đúng. Cám ơn anh đã xuất hiện để em yêu anh! "
Hàn Tử Đằng run run cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi Hiểu Di.
" Hiểu Di, anh yêu em! "
Hôn rồi lại hôn, không khí dần nóng lên,