Khó khăn lắm mới cầm cự chờ đến giờ tan học, tâm tư Diệp Ly cho tới giờ vẫn không có đặt trên bài giảng, lòng đầy nghi ngờ không hiểu, vì sao Lục Nham lại chuyển tới lớp cậu? Chẳng lẽ là vì cậu sao. . .
Diệp Ly liếc nhìn Lục Nham, kể từ khi cô Trương bắt đầu vào tiết, hắn đã nằm lên bàn ngủ, tan học rồi vẫn không dậy.
Bản thân cậu xoắn xuýt như thế , hắn lại có thể ngủ ngon như vậy, Diệp Ly cầm bút, đến gần dè dặt vẽ vài đường lên mặt Lục Nham, giống như kẻ trộm, thở cũng không dám thở mạnh.
Diệp Ly hài lòng nhìn tác phẩm của mình, gương mặt góc cạnh của Lục Nham khi ngủ trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, không còn hùng hổ dọa người, từ một con hổ lớn biến thành một chú mèo nhỏ.
" Bảo bối, chơi đủ chưa? " Hổ bự đột nhiên mở mắt, cười nhạo nhìn Diệp Ly, lúc Diệp Ly tiến lại gần, vừa ngửi thấy mùi thơm sữa quen thuộc, hắn đã tỉnh.
Cảm giác được Diệp Ly cẩn thận đến gần mình, trong lòng Lục Nham cảm thấy buồn cười, bề ngoài vẫn tỉnh bơ, muốn nhìn một chút xem cậu muốn làm gì.
" Anh. . .Anh không có. . .Không có làm gì hết. " Diệp Ly bất ngờ bị hắn dọa cho hết hồn, trực tiếp ném bút đi.
" Sao em lại. . .Lại giả bộ ngủ? " Diệp Ly khí thế hừng hừng trợn mắt nhìn Lục Nham, nhưng thật ra là vì chột dạ.
Lục Nham cười khanh khách, sao lại thành lỗi tại hắn rồi, bất quá sau khi gặp Diệp Ly, tôn chỉ của hắn đã biến thành bạn trai nói cái gì thì chính là cái đó, sai cũng là đúng.
" Vậy em xin lỗi nha? "
" Được rồi, miễn cưỡng tha thứ cho em. " Diệp Ly quay đầu không nhìn tới gương mặt nở hoa kia, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, trong lòng vui vẻ, may mà mình đủ thông minh, lên tiếng trước áp đảo trước, nếu không đã bị phát hiện.
Lục Nham thấy cậu cho rằng hắn không nhận ra, bộ dáng ngầm cảm thấy may mắn, liền chỉ muốn ôm cậu vào lòng xoa xoa, hắn nhích lại gần bên tai Diệp Ly.
" Diệp Ly bảo bối. . . "
" Hả? " Diệp Ly hơi nhột, lui về sau xíu.
" Bây giờ không có ai. " Tan học đã được một lúc, người cũng đi hết, phòng học chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.
" A? " Diệp Ly nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu ý hắn muốn gì.
" Cho nên, chúng ta có thể làm một số chuyện chỉ khi ít người mới có thể làm. "
" Cái gì. . .Ân. . . " Diệp Ly chưa kịp nói hết đã bị lưỡi của Lục Nham chặn toàn bộ miệng.
Một hồi lâu sau Lục Nham mới thả cậu ra, kề sát mặt Diệp Ly cọ tới cọ lui, yêu thích làn da nhẵn nhụi của cậu đến không muốn buông tay.
" Ân. . .Không được. . .Dính. . . " Diệp Ly lấy bút vẽ lên mặt Lục Nham, một hồi lâu cũng không làm được, bị Lục Nham kề sát, mực dính lên mặt cậu, mà mặt Lục Nham lại bị vẽ cho một đường.
Diệp Ly nâng đầu Lục Nham, muốn đẩy hắn ra, lại bị Lục Nham bắt gọn hai tay. Hắn chính là cố ý, làm sao có thể tùy tiện để cậu ra tay được.
Đến khi Lục Nham rốt cuộc chịu buông cậu ra, cậu đã sớm thở hổn hển, Diệp Ly nghĩ không ra, sao mỗi lần cả hai đều dùng sức mà cậu lại là người mệt mỏi hơn đối phương chứ.
Hai người nhìn nhau, cười một tiếng, niềm vui của tình yêu thời thanh xuân, thật ra rất đơn giản.
Buổi chiều vào học, vết mực trên mặt cả hai đã được rửa sạch sẻ, Diệp Ly vùi đầu ghi chép, đột nhiên cánh tay bị đụng một cái, sau đó một tờ giấy được đưa tới trước mặt cậu.
" Cuối tuần có rãnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm, đi với đám bạn cùng phòng, dẫn anh về nhà mẹ em "
Mấy câu trước còn bình thường, đến câu cuối, biểu tình trên mặt Diệp Ly 囧, cái gì mà nhà mẹ, xấu hổ quá.
" Bọn họ biết chuyện hai đứa mình không? " Diệp Ly lặng lẽ truyền giấy, cậu cảm nhận được tầm mắt nóng hừng hực của Lục Nham đang nhìn mình, nhưng không dám nghiêng đầu nhìn lại, cậu không giống Lục Nham, hơi nhúc nhích một chút liền sẽ bị giáo viên phát hiện.
" Biết. "
" Được. " Diệp Ly vội vả viết xuống một chữ, lại vội vàng cúi đầu ghi chép, cậu nhận thấy giáo viên đã sắp nhìn về phía này.
Lục Nham không cố kỵ chút nào, hắn chống đầu, nhìn chằm chằm Diệp Ly, bảo bối nhà hắn đùng là mỹ nhân trời sinh a, ngay cả gò má nhìn cũng đẹp như vậy, lông mi cong cong như phiến quạt nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vào lòng hắn.
Lục Nham vuốt ve tờ giấy trên tay, chữ viết của Diệp Ly rất đẹp, không giống hắn xiên xiên vẹo vẹo, có lẽ là do có luyện qua thư pháp đi.
A. . . . .Có một người bạn trai là học bá so với hòa thượng xuất gia không khác là bao, sợ quấy rầy cậu học tập, cũng không dám tùy tiện táy máy tay chân, cảm giác được nhìn mà không sờ được, hắn gần như sắp thành thánh nhân luôn rồi, bạn học Lục Nham cảm thấy vô cùng dục cầu bất mãn.
Cuối tuần, đám người Quý Tắc cuối cùng cũng chọn được một quán lẩu, nghe nói chị dâu nhỏ của bọn họ tương đối ngượng ngùng, cho nên cố ý chọn một phòng riêng, để đám người bọn họ chơi chung với nhau, tránh cho người khác làm phiền.
Lục Nham lái xe tới đón Diệp Ly, trên đường nhận được điện thoại của Bạch Hành Chỉ.
" Chuyện gì? "
" Bà cậu Lục đại gia, Lục Nham, cậu cũng đi ngang qua đây, sao không chở theo bọn anh! " Bạch Hành Chỉ ở đầu dây bên kia gào thét, Lục Nham ném bọn người Quý Tắc trước của nhà anh, chờ anh chậm chậm rì rì đi xuống, nhìn thấy xe hắn nghênh ngang rời đi, chỉ chừa lại cho anh mỗi cái đuôi xe.
Quý Tắc bất đắc dĩ khoát tay với anh, Lục Nham vì mỹ nhân mà tàn sát huynh đệ, bọn họ làm gì được hắn đây chứ?
Sở Cẩm Phàm vỗ vai anh, " Đi thôi, tụi mình bắt xe đi. "
" Bắt xe cái quần gì, phạm vi xung quanh đây có xe đâu mà bắt. " Bạch Hành Chỉ phiền não gãi đầu.
Chỗ ở của anh cách trường học rất gần, nhưng vị trí tương đối vắng vẻ, trừ xe buýt chạy đến vào buổi sáng, cơ bản sẽ không có xe khác tới đây, bình thường anh ra ngoài đều dùng xe đạp điện, nhưng cũng không thể để cho anh dùng xe đạp điện để chở ba người a.
Vì vậy cả đám bốn người bị bỏ lại, chỉ có thể cam chịu số phận đi bộ.
Đi tới cuối cùng, Bạch Hành Chỉ sắp không chịu nổi, móc điện thoại lên án Lục Nham.
" Mẹ nó cậu biết bọn anh đi mất bao lâu không! Chân ông đây cũng sắp gãy rồi. "
" Mấy người có thể đi xe. "
" Cậu đang đùa anh sao? Mẹ nó chỗ anh chỉ có xe đạp a! "
" A, xin lỗi, quên mất, vậy mấy người khổ rồi. " Lục Nham không mặn không nhạt mở miệng.
" . . . . " Bạch Hành Chỉ đột nhiên cứng họng, cái đồ không có nhân tính.
" Còn có chuyện gì không? Tôi còn bận đi đón A Ly a, sợ anh ấy chờ lâu. " Lục Nham nhếch môi, giọng điệu thậm chí còn mang theo cười cợt.
" Lục Nham, cậu mẹ nó là tên khốn khiếp, còn xem nhau là anh em. . . . "
Tút. . .Tút. . .Tút. . .
" Đụ má? Cúp rồi? "
Bạch Hành Chỉ trợn mắt há mồm nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, quay đầu nhìn về phía cá mè một lứa với Lục Nham, biểu cảm của bọn người Quý Tắc đúng như dự liệu.
Diệp Ly đang thu xếp đồ đạc, nghe tiếng di động reo, liền thuận tay bắt máy, cũng không nhìn thấy tên hiển thị.
" Alo, xin chào, ai vậy? "
" Cục cưng, anh không lưu số em, em rất đau lòng a. " giọng Lục Nham nghe như đưa đám, tựa như Diệp Ly phạm phải tội lỗi gì đó lớn lắm, hết lần này tới lần khác Diệp Ly đều bị giọng điệu này của hắn lừa.
" A. . . .Lục Nham, anh có lưu, vừa rồi không nhìn thấy tên. . . " Diệp Ly yếu ớt biện giải cho mình.
" Ha ha. . . .Em tới dưới lầu nhà anh rồi, anh thu xếp xong thì xuống nhé. "
" A! Em đến rồi a, chờ. . .Chờ anh một chút, sắp xong rồi. " Diệp Ly vừa nói, tiện tay nhét hai quyển sách vào balo, cậu cũng không biết tại sao, đại khái làm vậy sẽ tương đối có cảm giác an toàn.
" Không sao, không gấp, anh cứ từ từ đi " Lục Nham dựa vào xe, nhìn về hướng nhà Diệp Ly.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo trắng đơn giản, quần dài màu đen ôm gọn thân hình thon dài thẳng tắp, hơn nữa thân hình hắn không tệ, nên dù cho cả người tỏa ra khí tức kẻ khác chớ lại gần, ngược lại càng khiến người ta chú ý hơn.
" A