Chớp mắt đã đến cuối tuần, Bạch Hành Chỉ không còn tới tìm hắn, Lục Nham ngược lại càng vui vẻ nhàn hạ, hắn tin tưởng Bạch Hành Chỉ lớn đến thế rồi, có thể tự xử lý chuyện của mình.
" Ngày mai không học, anh rảnh không? " Vào tiết học, Lục Nham nhẹ nhàng nhích tới, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Ly.
" Hả? Có a. . .Sao vậy. " suy nghĩ của Diệp Ly còn chưa rời khỏi bài giảng, mờ mịt quay đầu đáp.
Lục Nham bị cậu chọc cười, bàn tay dưới bàn không đứng đắn vuốt ve đùi Diệp Ly, cười nói, " Bảo bối. . .Đừng nhúc nhích, thầy nhìn kìa. "
Diệp Ly sợ hết hồn, nhanh chóng liếc nhìn giáo viên trên bục giảng, đưa tay bắt lấy móng vuốt làm loạn của Lục Nham, tức giận trợn mắt nhìn hắn, không cần nói cũng biết, ý của Diệp Ly chính là, biết thầy nhìn, còn dám làm bậy.
Lục Nham lưu luyến thu lại móng vuốt, còn tiện tay sò mó tay Diệp Ly, nằm trên bàn cười đến cả người đều run rẩy, Diệp Ly cảm nhận được bàn di chuyển, bất đắc dĩ liếc hắn.
Vui quá hóa buồn đại khái chính là dùng để nói Lục Nham, hắn vốn là cái đinh trong mắt cô Trương, thế mà còn dám ở trước mắt cô khi dễ tâm can bảo bối của cô, còn cười ngông cuồng như vậy, cô Trương cảm thấy hắn thật rất giống một cái gai cứ lăn qua lộn lại trong mắt mình.
" Lục Nham, em đứng lên cho tôi! " Không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa, cô Trương dừng động tác, ném viên phấn trong tay về phía Lục Nham, một tiếng bạo phát.
Lục Nham khoát tay tiếp nhận ám khí, thở dài, biếng nhác đứng lên, trên mặt còn nở một nụ cười thật to, khiến cô Trương tức đến hai mắt phun lửa, hết lần này tới lần khác cô lại không có chứng cớ gì, chỉ nhìn thấy Lục Nham ngồi đó cười, nên khẳng định hắn đang làm phiền Diệp Ly học.
Lục Nham cười hì hì nhìn cô Trương, mặt ghi chữ em không có làm gì hết, vẻ mặt ta đây là vô tội nhất, nhìn thấy bộ dáng cô hận không thể cắn chết mình, trong lòng thấy buồn cười, Diệp Ly ngồi một bên xem kịch vui, mím môi nhịn cười, đối diện với ánh mắt oan ức của Lục Nham, cậu lập tức cúi đầu đọc sách, làm bộ như không nhìn thấy.
Bấy giờ cô Trương trên bục giảng, cắn chặt răng, học sinh bên dưới đều đang nhìn mình, cô cũng không thể giằng co kéo dài mãi, liền chỉ tay lên bài thơ cổ mình vừa viết trên bảng, " Em phiên dịch cho tôi biết bài thơ này mang ý nghĩa gì. "
Lục Nham nhìn câu thơ cô chỉ, nháy mắt liền vui vẻ, cười càng mừng hơn, cô Trương cũng nhìn theo bài thơ mình chỉ, lại là khúc《 phượng cầu hoàng 》của Tư Mã Tương Như, mặt càng thúi hơn.
Nhưng không chờ cô kịp nói, Lục Nham đã chậm rãi mở miệng, " Có một mỹ nhân nọ, thấy chi không quên. Một ngày không thấy, tương tư như điên. "
Hắn cúi đầu nhìn Diệp Ly, ánh mắt lưu luyến, ôn nhu vô tận, từng câu từng chữ đều dùng giọng điệu trầm thấp nhớ nhung để nói, giống như đang nói ra thâm tình của chính mình.
Một bài thơ rõ ràng đến thế, từng câu thơ đều nói lên tình yêu dù cố che dấu cũng không thể giấu được, vốn dĩ không cần phiên dịch gì cả, Diệp Ly cũng hiểu được thâm tình trong mắt hắn, khẽ cúi đầu chăm chú quan sát tài liệu, ra vẻ bản thân rất bình tĩnh, chỉ có lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi đã triệt để bán đứng tâm tình của cậu.
Nhiều người trong lớp nhìn bọn họ, đủ loại ánh mắt, Diệp Ly không thể nói rõ bản thân là đang căng thẳng nhiều hơn hay là vì lời bày tỏ của Lục Nham mà vui sướng nhiều hơn. Tóm lại, đầu óc cậu bây giờ rất rối bời, giống như có nút thắt, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì.
Bạn học xung quanh hưng phấn kêu to, vỗ bàn rầm rầm, đơn thuần chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi, thế mà lại có một số nữ sinh khoa trương hét ầm lên, mặt cười đầy damdang, tâm hồn hủ nữ hừng hực bừng cháy.
" Tất cả yên lặng cho tôi! " mặt cô Trương trên bục hết đen rồi trắng, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng, cắt ngang Lục Nham, thầm nghĩ, tố chất của học sinh ban tám quả thật quá kém, ngay trước mặt cô mà lại dám công khai trêu đùa Diệp Ly, gặp tình huống cô không biết, thì không biết hắn còn có thể khi dễ người ta đến mức nào nữa, cô Trương cảm thấy rất cần thiết phải bàn bạc lại với Diệp Ly, quan tâm tình huống trước mắt của cậu.
" Tốt lắm, bài thơ này đến đây chấm dứt, quá mức dễ hiểu rồi, thi đại học sẽ không ra loại độ khó như vậy, Lục Nham em phiên dịch. . . ." Cô còn chưa nói hết, chuông tan học đã vang lên.
Lục Nham nhìn cô, khoát tay, cười đầy hèn hạ, dùng giọng điệu kinh ngạc nói, " Cô, tan học rồi, chẳng lẽ cô muốn kéo dài thời gian sao? "
" A. . . " Giống như hưởng ứng với Lục Nham, lập tức khắp nơi trong lớp đều kêu rên, Lục Nham bĩu môi tỏ ý với cô, nè, tự cô nhìn đi, đây là ý kiến chung của mọi người a.
Cô trương nhíu mày, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên, há miệng, cuối cùng khó khăn phun ra hai chữ, " tan học ", nói xong cầm lấy giáo trình, đạp giày cao gót " lộc cộc " rời đi.
Đến khi người trong phòng học đều đi hết, Lục Nham ngồi lên bàn, nghiêng đầu nhìn Diệp Ly, quơ quơ tay trước mặt cậu, kéo sự chú ý của cậu về, " Tỉnh lại chưa bảo bối, nên về thôi. "
" Ừ. . . " Diệp Ly nhẹ đáp, vùi đầu thu dọn đồ đạc.
Lục Nham nhìn thấy trạng thái này không được thích hợp cho lắm, nâng cằm Diệp Ly lên, nhìn thấy sắc mặt hồng hồng của cậu, tròng mắt rũ xuống, không dám nhìn thẳng hắn, không tự chủ vuốt ve da thịt như ngọc, khi chạm vào lại có cảm giác lành lạnh, không giống như mắc cỡ, hắn đưa tay sờ trán cậu, cũng không phải bị sốt, không có bệnh a, vậy thì bị làm sao.
Lục Nham thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm Diệp Ly, ý đồ nhìn xem cậu rốt cuộc bị gì, lo lắng bất an suy đoán tâm tư của cậu, đoán mò nói, " Bảo bối, anh đây là. . .Tức giận? "
Diệp Ly không nói gì, cũng không phản bác, coi như ngầm thừa nhận, Lục Nham 囧, vất vả lắm mình mới có được cơ hồi lãng mạn để bày tỏ, thế nào lại khiến người ta tức giận rồi. Nhưng chuyện này cũng không ánh hưởng đến thái độ thành khẩn nhận sai của hắn.
Lục Nham gần như ý thức được Diệp Ly tức giận chỉ trong tích tắc, lời xin lỗi liền thốt lên, dù sao bảo bối nhà hắn làm gì cũng đúng, chọc cậu tức giận là do hắn không tốt, nên phạt.
" Bảo bối, em sai rồi. . .Em vô cùng sai, anh có thể nói em biết mình sai ở đâu, lần sau em nhất định sẽ đổi được không? Anh muốn xử em tử hình cũng phải cho em một tội danh chứ. . . " Lục Nham vuốt ve má Diệp Ly, thâm âm ôn nhu đến chảy nước.
Diệp Ly cũng không tức giận đến mức đó, đang học đột nhiên nghe được hắn đọc thơ tình, vui mừng là chắc chắn có, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, có chút thẹn quá hóa giận, cậu chính là muốn nghe Lục Nham dỗ mình, cậu mới không thèm thừa nhận bản thân ngạo kiều đâu.
" Em. . .Mới vừa rồi. . .Nhiều người như vậy. . .Còn có cô. . . " Lát sau Diệp Ly chậm rãi nói, mặc dù nói lắp bắp, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc Lục Nham nghe hiểu ý cậu muốn nói.
Hắn hôn Diệp Ly, mỗi cái đều chỉ lướt qua, " Là em không tốt, bảo bối, lần sau sẽ không, được không? " Sau này em sẽ không để lộ quan hệ của tụi mình trước mặt nhiều người như vậy nữa, anh yên tâm nhé? Đừng sợ. . . "
" Không phải không cho em nói. . . "