Muốn Dùng Đúng Cách Để Yêu Anh

Đinh hương (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng Đức có ba mươi chữ cái, trong đó chỉ có một chữ là không có trong bảng chữ cái tiếng Anh. Học tiếng Đức cơ bản rất đơn giản, song học chuyên sâu thì lại khó. Ngữ pháp tiếng Đức phức tạp hơn tiếng Anh rất nhiều, ngoài việc phải chia động từ theo đại từ nhân xưng, số ít số nhiều, trang trọng hay thân mật thì danh từ lại còn phân biệt giống đực giống cái. Trong tiếng Đức có một số âm khi đọc cần uốn lưỡi, người miền Bắc còn tạm đỡ, chứ người miền Nam quả thực không biết phải điều chỉnh đầu lưỡi của mình thế nào. Thầy giáo tiếng Đức lại là người ngoại quốc, lúc nói tiếng Đức lúc bắn tiếng Anh, sau mỗi một buổi học, cả lớp đều vật vã như vừa chết đi sống lại.

Sơn Béo ngay cả ô tô cũng chẳng buồn vẽ nữa, lôi kéo Minh Tịnh đóng cọc ở bậc thang hội trường lớn, nhờ cô phụ đạo cho mình với thù lao là một chiếc ốp iPhone.

Minh Tịnh rất nâng niu chiếc iPhone này, mỗi lần cần dùng gọi điện đều đau lòng mãi không thôi.

Cô cầm sách, ra chiều không mấy đồng tình với Sơn Béo: “Cậu đừng có lo lắng quá, sẽ gầy đi đấy. Quy tắc trong tiếng Đức rất rõ ràng, không thay đổi xoành xoạch như tiếng Anh, cứ nhớ thật chắc là được. Mới đầu học chưa quen lắm, nhưng rồi sau này vận dụng nhiều thì sẽ thành thạo hết.”

Sơn Béo phẫn nộ nói: “Đấy là đối với người ta thôi. Mình là người Tứ Xuyên, học tiếng phổ thông đã mất nửa cái mạng rồi, còn bày đặt tiếng Đức tiếng đủng gì chứ.”

Minh Tịnh lạnh lùng đáp: “Đây chẳng phải là do chính cậu tự lựa chọn sao?”

Sơn Béo lăn ra mặt bàn thút thít: “Bây giờ mình có thể đổi chuyên ngành không nhỉ?”

“Không vấn đề gì, kỳ thi tới nằm trong top ba là được.”

Sơn Béo ngúng nguẩy thêm đôi lần nữa rồi lại nằm im bất động. Học kỳ trước thành tích của cậu và Minh Tịnh chẳng khác nhau là bao, môn nào cũng chỉ vừa suýt soát qua, tí nữa thì phải thi lại.

Những bậc thang của hội trường lúc này rất thưa bóng người, Minh Tịnh và Sơn Béo lại ngồi tít tận trong góc, thế nhưng cô vẫn không yên tâm mà quét mắt nhìn một vòng, sau khi chắc chắn chỗ bọn họ rất an toàn thì mới chọc chọc cánh tay ú nần của Sơn Béo, hỏi: “Này, Sơn Béo, cậu đã từng hôn bạn gái nào bao giờ chưa?”

Sơn Béo xoay người lại, đôi mắt híp long lanh ngời sáng. Minh Tịnh vốn tưởng rằng cậu chàng sẽ phủ định, không ngờ Sơn Béo lại gật gật đầu: “Rồi!”

Minh Tịnh ngạc nhiên đến mức lắp ba lắp bắp: “Thật… thật hả? Đó, đó là cô gái thế nào vậy?”

“Là lớp phó học tập lớp mình hồi cấp ba, tuy không xinh đẹp lắm nhưng mà cũng ưa nhìn. Bọn mình đi tham dự một cuộc thi, ngồi cùng một hàng ghế. Chắc là do căng thẳng nên đêm trước ngủ không ngon, xe lại lắc la lắc lư, cậu ấy cứ thế lăn ra ngủ mất. Mà tư thế ngủ của cậu ấy cũng rất kỳ lạ, vừa ngủ vừa bấu chặt mình. Mình không muốn lợi dụng người ta nên lách người sang một bên, ai ngờ cậu ấy lại nhích theo, còn gác đầu lên vai mình nữa. Mình quay đầu, hơi thở nóng ấm của cậu ấy phả vào cổ mình, miệng cậu ấy hơi hé mở, lộ ra một chiếc răng khểnh. Mình đột nhiên lại cảm thấy trông cậu ấy rất đáng yêu, đầu óc bất chợt nóng lên, vậy là liền… hôn một cái. Sau đó…”

“Người ta cho cậu ăn tát?”

“Cậu ấy khóc, nói một bông hoa…”

“Một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu?”

“Một bông hoa tươi bị heo gặm nát.”

Minh Tịnh che miệng cười to: “Thế cậu ấy có muốn cậu chịu trách nhiệm không?”

Sơn Béo chống cằm, khóe miệng hơi trề xuống: “Cậy ấy không cho mình cái cơ hội đấy. Từ đó về sau, mình cũng rất sợ con gái, cảm giác bọn họ đều là bom tàng hình cả, chẳng biết sẽ phát nổ lúc nào luôn.”

Minh Tịnh cười đến đau cả bụng: “Ai bảo cậu dữ dội như vậy chứ? Còn chưa trải chăn trải nệm đã hôn thẳng con gái nhà người ta rồi, có mà bạn í phải thấy cậu đáng sợ mới đúng!”

Sơn Béo cũng cười he he: “Sau này mình sẽ thay đổi, cái gì cũng phải tuần tự mới được. Còn cậu thì sao, bị ai hôn đấy? Nghiêm Hạo hay là Nhan Hạo?”

“Liên quan gì tới Nhan Hạo?” Minh Tịnh vẫn đang buồn bực, lời trôi tuột khỏi miệng rồi mới phát hiện ra Sơn Béo đang ngấm ngầm dương đông kích tây. Đáp án của cô nghe cứ như thể Nghiêm Hạo hôn cô là một chuyện hiển nhiên vậy, mà nói đúng ra thì cái lần đó còn chẳng được tính là hôn nữa!

Sơn Béo le lưỡi trêu Minh Tịnh: “Mình biết là học trưởng Nghiêm chứ, nhìn cậu hai ngày hôm nay cứ như hồn lìa khỏi xác rồi í. Nhưng mà rốt cuộc cậu có quan hệ gì với học trưởng Nhan thế, ngày nào cũng thấy anh ấy nhắn tin cho cậu! Hôm trước cậu đi vệ sinh đó, iPhone của cậu sáng lên, mình ngó lại nhìn thì thấy anh ấy nhắn cái gì mà Doanh em, hôm nay lại có bạn nữ viết thư tình cho anh đấy, em bảo là anh nên đọc hay là nên vứt đi hả?

Minh Tịnh tức giận nói: “Anh ta đúng là đồ thần kinh mà.”

“Mình cảm thấy cậu nên cách xa học trưởng Nhan một chút thì hơn, anh ấy nguy hiểm lắm.” Sơn Béo có chút lo lắng.

Minh Tịnh cười cười mai mỉa. Nhan Hạo chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay cô thôi, có gì mà phải sợ chứ?

Rặng cây anh đào bên hồ Hoa Anh Đào thường bung nở vào ban đêm. Có hai loại hoa anh đào được trồng trong Kinh Đại. Một loại giống những nhành liễu đua nhau rủ xuống ven hồ, hoa có màu hồng phấn, nhìn gần sẽ thấy những đóa anh đào nhỏ xinh bao bọc lấy từng nhánh cây, nhưng nếu đứng nhìn từ xa thì sẽ cảm giác có một thác nước màu hồng phớt đang tuôn trào giữa ráng xuân lộng lẫy. Một loại khác dáng mảnh mai, cành vươn dài, sắc hoa nhàn nhạt, gợi nên cảm giác mông lung hư ảo.

Trong khoảng thời gian hoa nở đẹp nhất, Minh Tịnh cảm thấy sinh viên Kinh Đại hình như đều đã phát cuồng hết rồi, thậm chí ngay cả trong mơ cũng vẫn ngửi được mùi hoa anh đào cũng nên. Cái loại khung cảnh rực rỡ khoe sắc đua hương kia, thoạt nhìn thì đúng là say lòng người, nhưng nhìn đến chán chê rồi lại thấy bức bối ngột ngạt. Có lẽ đây chính là trông lâu quá hóa chán chường trong truyền thuyết.

Sau mùa anh đào là đến mùa hoa hải đường. Ngô đồng và bạch dương nhú ra lá non, cây quế vàng cũng khoác lên mình một diện mạo mới. Những chùm hoa tử đằng trĩu nặng trên giàn, tường vi phủ rợp cả một mảng tường. Bắc Kinh tuy vẫn còn nhiều cát bụi, thời điểm ô nhiễm nghiêm trọng thậm chí còn giăng mù trời, thế nhưng nhịp độ thời tiết vẫn chẳng vì thế mà chậm đi một khắc nào.

Có lẽ là do ảnh hưởng của ý xuân nên chủ đề buổi họp lớp của họ lần này cũng là du xuân. Mọi người muốn đến một sơn thôn nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh. Nơi ấy từng đào tạo ra vài vị cử nhân dưới thời nhà Thanh, nhưng sau đó dần xuống dốc. Thế rồi một hôm, có một chương trình truyền hình dành cho bố mẹ và con quyết định đến đấy ghi hình, sau khi phát sóng trên TV thì thôn trấn kia lập tức trở nên nổi tiếng, hiện tại đã là một địa điểm du lịch rất được yêu thích tại Bắc Kinh. Trong khi các bạn cùng lớp thảo luận cụ thể những công việc cần chuẩn bị, Minh Tịnh ra ngoài một lát, đến khi quay trở về, mở cuốn tạp chí nãy cô đang xem dở ra thì bỗng thấy có một mẩu giấy kẹp bên trong: Bọn mình làm hòa đi, buổi du xuân sắp tới, mình ngồi cùng cậu.  

Cô ngẩng đầu, trông thấy Cao Tiểu Thanh ngồi đối diện hờ hững liếc mình một cái.

Nếu như Minh Tịnh không nhìn lầm, cái liếc mắt kia vẫn cứ cao ngạo như xưa. Minh Tịnh gấp cuốn tạp chí lại, cong môi cười. Hội con gái thường thích dùng cái mánh này, lặng lẽ gửi cho bạn một mảnh giấy cầu hòa, bạn tin là thật, lân la tới trò chuyện cùng người ta, kết quả trong mắt người khác lại là bạn chủ động làm lành, còn đối phương tự nhiên chiếm thế thượng phong.

Minh Tịnh không nhớ rõ cô và Cao Tiểu Thanh đã từng cãi vã khi nào, cho nên chẳng có cái gì gọi là làm hòa hay không làm hòa cả, đồng thời cô cũng chẳng bận tâm đến chuyện mình ở trước mặt Cao Tiểu Thanh là thượng phong hay hạ phong. Tan học, cô giống như phê duyệt tấu chương mà ghi lại một chữ “được” lên mảnh giấy kia rồi quẳng nó xuống mặt bàn.

Ngày thứ Bảy, lớp học của họ cùng thuê một chiếc xe khách, bảy giờ sáng bắt đầu xuất phát từ cổng chính của Kinh Đại. Sơn Béo không đi cùng họ. Cu cậu nói mình say xe, nhưng đấy chỉ là cái cớ. Sơn Béo thực ra là người cực kỳ kiêu hãnh trong lòng. Loại xe này ghế ngồi nhỏ, cậu có đi cũng chỉ được ngồi bên ghế phụ lái, rồi thì ai sẽ chăm lo cho cậu đây? Thế thà chả đi còn hơn!

Khi Minh Tịnh lên xe thì một nửa lớp đã có mặt. Cao Tiểu Thanh cũng đã đến, còn mang theo một quyển ký họa, đang ngồi bên một bạn nữ khác nói nói cười cười. Minh Tịnh đi qua, cô nàng làm như không thấy. Minh Tịnh cũng chỉ cười khẩy, sau đó ngồi xuống cạnh một bạn nam cùng lớp.

Cậu bạn này tên Đổng Đông, là một người thích nhiếp ảnh, luôn luôn lăm le một chiếc máy ảnh trên tay, thấy gì cũng giơ máy chụp. Hôm nay Hồ Nhã Lan cũng không đi, bảo là thấy không được khỏe. Minh Tịnh đoán là cô nàng hẳn đang bận an ủi Hồ Nhã Trúc.

Dạo này tâm tình của Hồ Nhã Trúc không mấy sáng sủa nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản như không, tựa như chẳng gì có thể ảnh hưởng đến sự tự tin, sự kiêu ngạo cùng giá trị nhan sắc của cô ta vậy.

Hôm trước Nhan Hạo vừa nhắn cho Minh Tịnh là: Doanh em, anh và Hồ Nhã Trúc mới chia tay, cơ hội của em đến rồi đó! Minh Tịnh xuýt chút nữa đã nhảy vọt qua màn hình để
giáng cho anh ta một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Xe chạy hai tiếng rưỡi, cuối cùng cũng đến sơn thôn nhỏ kia. Khắp thôn làng này hoa đào hoa lê nở rộ, liễu soi bóng xuống bờ sông, xung quanh những vườn rau xanh là hoa bìm bìm màu hồng giăng kín khắp các hàng rào. Đậu tằm cũng đã nở hoa, mấy bông hoa nhỏ đỏ đỏ trắng trắng e ấp giữa những tầng lá dày rộng, có vẻ vẫn còn thẹn thùng. Bên sườn núi, một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi đang lùa đàn cừu của mình. Phía sau lưng bà có một ngôi nhà nông nhỏ lát mái ngói màu xanh đen, còn xa hơn nữa là một vạt cải dầu vàng ươm đang tưng bừng khoe sắc.

Sơn thôn này không lớn, có rất ít điểm tham quan, lớp trưởng cùng bí thư đề nghị mọi người chia ra thành những nhóm nhỏ để chơi riêng, bốn giờ chiều sẽ tập hợp. Minh Tịnh và Đổng Đông ghép thành một nhóm. Đổng Đông liên tục chụp ảnh không ngừng tay, miệng cũng không ngừng nói: “Mình thực sự rất thích những khung cảnh tươi mát như thế này!”

Minh Tịnh cúi người, hái được một khóm hoa dại màu tím. Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, phát hiện trên núi hình như có một ngôi miếu: “Đổng Đông, bọn mình sang đó xem đi!”

Đổng Đông giơ ngón tay trỏ lên, ra hiệu cho cô im lặng. Minh Tịnh vội vàng che miệng.

“Rất đẹp phải không?” Đổng Đông kích động nhìn vào máy ảnh của chính mình. Trên màn hình, Cao Tiểu Thanh đang ngồi nơi sườn núi, mở quyển sổ kia ra để phác họa lại cảnh thôn trang phía dưới. Gió ở trên núi quá lớn, mái tóc cô nàng rối tung, nhưng vì mải chăm chú vẽ cho nên vẫn chưa để ý.

“Cậu thích cậu ấy à?” Minh Tịnh nhỏ giọng hỏi.

Đổng Đông chụp liền chín bức ảnh, thản nhiên gật đầu: “Ừ, đơn phương thôi, cậu ấy thích người khác rồi. Giữ bí mật hộ mình nhé, những tấm hình này mình muốn lưu làm kỷ niệm.”  

Minh Tịnh lại nhìn Cao Tiểu Thanh thêm lần nữa. Thường ngày cô nàng không ở phòng học thì cũng chỉ đến thư viện, bên cạnh chưa từng thấy có bóng dáng nam sinh nào: “Cậu ấy thích ai cơ?”

Đổng Đông nhún vai, rảo bước về phía đỉnh núi: “Chắc chắn là một người tốt hơn mình!”

Ngôi miếu kia đã hoang tàn quá rồi, không có dấu tích khói hương, tường gạch đổ nát, cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm nơi trú mưa cho dân làng. Minh Tịnh và Đổng Đông dạo qua một vòng, quan sát cảnh sắc dưới chân núi một lát, sau khi hái được vài chiếc lá thì liền nhanh chóng xuống núi.

Bữa trưa là do mọi người tự chuẩn bị. Bọn họ ngồi trên mặt đất, phơi mình dưới ánh mặt trời, gió núi thổi qua, cảnh xuân miên man lười nhác. Cao Tiểu Thanh đưa sổ ký họa của mình cho các bạn cùng lớp xem, miệng nói là tiện tay vẽ chơi thôi nhưng vẻ mặt lại vô cùng hãnh diện. Minh Tịnh cũng ngó thử, quả thực vẽ rất khá, đặt biệt là những nhành hoa cỏ kia, nếu có thêm chút màu sắc thì sẽ vô cùng sống động.

“Cao Tiểu Thanh, cậu học tiếng Đức làm gì, chi bằng học hội họa đi, sau này kiểu gì cũng sẽ trở thành Kỷ Mễ(2) của đại lục chúng ta,” bí thư cất lời ca ngợi.

Lớp trưởng chọc chọc vào tay bí thư: “Cao Tiểu Thanh người ta thành tích tốt như thế, mai sau nhất định rất có tiền đồ, vẽ tranh chỉ là bồi dưỡng tâm hồn với thêm thú vui trong cuộc sống thôi. Phải rồi, Cao Tiểu Thanh, sau khi tốt nghiệp cậu định đến thành phố nào?”

“Thượng Hải,” Cao Tiểu Thanh trả lời như lẽ đương nhiên.

Mấy bạn học “oa” một tiếng: “Chi phí sinh hoạt ở Thượng Hải đắt đỏ lắm đấy!”

Bí thư chớp mắt mấy cái, trêu đùa: “Sợ gì chứ, kiếm một người bạn trai có bản lĩnh là được rồi.”

Mấy cậu bạn nam tức khắc náo nhiệt hẳn lên: “Đúng rồi, giống như là…” Họ vừa nói vừa sôi nổi nhìn phía về phía Minh Tịnh. Ây dà, cô nàng đã ngủ mất rồi.

Minh Tịnh cũng ngủ đến díp cả mắt trên suốt chặng đường trở về. Đổng Đông không hề khách khí mà chụp vài tấm ảnh của cô trong lúc ngủ, vừa chụp vừa cười hớn hở.

Cô vừa xuống xe vừa dụi mắt, trông thấy giáo sư Trần trầm mặt vẫy tay với mình thì hơi cảm thấy bất ngờ.

“Cháu chào bác Trần ạ!” Minh Tịnh phát giác có điểm bất thường, nín thở tập trung, ngoan ngoãn đi theo sau lưng ông. Giáo sư Trần không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm.

Buổi tối thứ Bảy, khu giảng đường tối đen như mực, tiếng bước chân của hai người vang vọng trên hành lang.

Vào trong văn phòng, giáo sư Trần bật đèn, bảo Minh Tịnh ngồi xuống, còn bản thân thì vẫn đứng: “Bác nghe nói cháu đang quen Nghiêm Hạo à.”

Minh Tịnh đỏ mặt, cúi đầu nhìn mũi chân mình trân trối, không dám ho he nửa lời.

Giáo sư Trần dốc lòng khuyên: “Nghiêm Hạo là học trò tâm đắc của bác, bác đánh giá cậu ấy rất cao. Bác không hỏi hai đứa quen nhau thế nào, nhưng mà bác hi vọng cháu chỉ coi cậu ấy như một học trưởng đáng kính trọng thôi.”

Minh Tịnh ngạc nhiên nhìn giáo sư Trần. Ông vốn thuộc lớp phụ huynh cởi mở, không cổ hủ, không thích theo lề thói cũ, ngay cả Cổ Phạn cũng chấp nhận được. Nghiêm Hạo tốt biết bao nhiêu, vì cớ gì mà bác ấy lại nói thế với cô chứ?

“Bác Trần, học trưởng Nghiêm đã nói gì với bác ạ?” Hiện tại cô chỉ có thể suy đoán đến vậy.

“Cậu ấy chỉ trao đổi chuyện học hành với bác thôi, những chủ đề khác chưa từng đề cập tới.” Giáo sư Trần nói một mà ám chỉ hai, tiếc là Minh Tịnh không hiểu được thâm ý của ông, vẫn cứ ngây ngô mờ mịt chớp mắt.

Giáo sư Trần thở dài, cũng không muốn vòng vo nữa: “Bố mẹ Nghiêm Hạo kỳ vọng rất nhiều ở con trai mình. Sau này cậu ấy có thể sẽ đi xa công tác, cháu có chấp nhận đi cùng không?”

Cái này thì có gì mà gọi là kỳ vọng chứ? Kỳ vọng phải giống như những gì Chu Tiểu Lượng trông đợi ở cô, ổn định tại một đô thị hạng hai, tìm được một công việc tử tế, sống một cuộc sống nhàn hạ, lương cao, phúc lợi tốt.

Minh Tịnh phì cười: “Bác Trần, bác nghĩ xa xôi quá rồi. Cháu và học trưởng Nghiêm còn cách mấy chuyện đó năm châu bốn bể ấy chứ, cháu mới có năm nhất mà!”

Nhưng Nghiêm Hạo thì đã cao học năm hai rồi! Giáo sư Trần nhìn dáng vẻ vô ưu vô lo của Minh Tịnh, thật sự không biết nói sao cho phải: “Cứ coi như bác lo nghĩ không đâu đi, nhưng những gì bác nói thì cháu phải nhớ kỹ đấy.”

Minh Tịnh gật đầu thật mạnh, nghiêm túc đáp: “Mỗi ngày cháu sẽ nhẩm lại một lần ạ.”

“Cái con bé nghịch ngợm này.” Giáo sư Trần cảm thấy có lẽ đúng là mình đã lo lắng quá nhiều. Có thể Nghiêm Hạo thấy Minh Tịnh là một học muội tương đối tốt, tự nhiên quan tâm hơn đôi chút mà thôi, chứ kỳ thực giữa bọn họ không phải kiểu quan hệ ấy. Cứ nhìn mà xem, Minh Tịnh vẫn còn trẻ con thế này, trong khi Nghiêm Hạo lại suy nghĩ sâu sắc, trưởng thành biết mấy. Ông đương nhiên biết bọn họ mà ở bên nhau thì sẽ chẳng đào đâu ra chuyện để nói cả. Đến khi Nghiêm Hạo tốt nghiệp, hai đứa tự nhiên sẽ đường ai nấy đi thôi. Ông có hơi hối hận vì hành động của mình tối nay, nhưng lúc nãy khi nghe Trần Tĩnh kể chuyện, ông lại chẳng thể nào ngồi yên được. Bây giờ tự nhiên vô duyên vô cớ khiến cho Minh Tịnh bối rối, cũng may con bé không để trong lòng.

Giáo sư Trần áy náy xoa đầu Minh Tịnh, dùng giọng điệu cưng chiều mà nói: “Đói bụng rồi phải không? Bác dẫn cháu đi ăn nhé.”

Minh Tịnh gật đầu, vỗ ngực, hờn dỗi nói: “Bác Trần, bác không biết đâu, dáng vẻ của bác mới nãy, nhìn hệt như mấy ông tộc trưởng thời phong kiến đang chia uyên rẽ thúy ấy.”

“Thế đã chia rẽ được chưa?”

“Chưa ạ, chỉ dọa một đám cò vịt giật mình thôi.” Nói xong, Minh Tịnh bật cười khanh khách. Giáo sư Trần thấy cô cười thì lắc đầu, xem ra ông đã chuyện bé xé ra to rồi.
(1) Đinh hương: Một giống cây có nguồn gốc từ Indonesia, được trồng để thu hoạch hoa, làm thuốc và gia vị. Loại hoa này sau khi sấy khô sẽ có hình dáng giống cây đinh và vẫn tỏa ra mùi thơm nên được gọi là đinh hương.



(2) Kỷ Mễ: Còn được biết đến với tên gọi Jimmy Liao, một họa sĩ nổi tiếng người Đài Loan với nhiều cuốn sách tranh được xuất bản ra thế giới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện