*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẳng bao lâu nữa sẽ thi cuối kỳ nên Sơn Béo buộc phải quay trở lại lớp. Cậu chàng kể Minh Tịnh nghe mình đang muốn thiết kế một chiếc xe dành riêng cho những người hình thể có phần đặc biệt, ghế ngồi trên xe phải nhân văn hơn, rộng rãi thoải mái hơn.
Minh Tịnh hỏi liệu nó có tốn nhiên liệu hay không. Sơn Béo im lặng một thoáng, sau đó ra vẻ thâm trầm mà nói: “Trên đời này, có rất nhiều chuyện không thể vẹn cả đôi đường.”
Minh Tịnh gật đầu: “Đúng, cá và tay gấu không thể có cả hai được.”
Sơn Béo siết chặt nắm tay: “Mình sẽ cố gắng hơn nữa.”
Trong buổi học cuối cùng trước thềm năm mới, Minh Tịnh bắt gặp ánh mắt đầy tính khiêu chiến mà Cao Tiểu Thanh phóng về phía cô. Minh Tịnh cảm giác cô nàng dường như đã gầy hơn trước, khuôn mặt góc cạnh hơn, đồng thời cũng sắc bén hơn. Hai người một trước một sau xuống tầng, Cao Tiểu Thanh đứng trước hòm thư, lặng lẽ nhét một phong thư vào bên trong.
Minh Tịnh thấy rất rõ ràng, đó là một lá thư, không phải là thiệp chúc mừng. Lúc này cô thực sự phải nhìn Cao Tiểu Thanh bằng một con mắt khác. Thời đại này vẫn còn người kiên nhẫn bày tỏ tình cảm qua thư viết tay, quả thực lãng mạn, thực tao nhã, thực ôn nhu biết mấy.
Kinh Đại có rất nhiều hoạt động chào đón năm mới, các loại thông báo được dán kín khắp quanh trường. Thế nhưng Minh Tịnh chỉ thấy hứng thú với sự kiện tổ chức trình chiếu một số bộ phim kinh điển. Mỗi ngày cô đều ghé qua bảng tin, xem xem phim gì đang chiếu. Tối ba mốt tháng Mười Hai sẽ chiếu “Cầu Waterloo” do Vivien Leigh thủ vai chính. Nam chính hào hoa, nữ chính phong nhã, bài hát chủ đề “Auld Lang Syne” cũng đã sớm thân thuộc với mọi người.
Minh Tịnh muốn xem bộ phim này từ rất lâu rồi, nhưng lại không thể mặt dày rủ Lý Di Nhiên đi cùng mình được. Một đêm thơ mộng là thế, Lý Di Nhiên nên thuộc về thầy giáo Đỗ mới phải. Còn Sơn Béo thì lại không ngồi nổi ghế bình thường, đến xem phải kê thêm ghế, quá là phiền phức.
Minh Tịnh đinh ninh rằng chẳng mấy ai thích xem phim điện ảnh ngày xưa nên cũng không suy nghĩ nhiều, cứ thế một mình tiến tới hội trường. Nhưng mà vừa bước chân vào đến cửa, cô đã kinh ngạc đến há hốc mồm. Hơn một nghìn chỗ ngồi gần như chật kín hoàn toàn. Chỉ có điều đa số người đến đây hôm nay đều là các cặp tình nhân, như vậy hẳn là ý của Túy Ông không phải ở rượu.
Minh Tịnh vốn muốn bỏ đi, nhưng mà còn chưa kịp đi thì đèn đã tắt. Cô đành phải khom lưng tìm từng hàng một, chật vật mãi mới thấy một ghế trống ở hàng mười. Nhưng đây lại là vị trí cực kỳ đắc địa, chắc hẳn phải có ai đó giữ chỗ rồi chứ?
Chính lúc cô đang chần chừ thì một bạn học đằng sau lưng bực mình hỏi: “Cậu rốt cuộc có đi hay là không thế?”
Minh Tịnh căng da đầu lên mà lách người vào bên trong. Nhưng đến khi thấy rõ người ngồi bên cạnh cái ghế trống kia, cả cơ thể cô lại một lần nữa cứng đờ.
Có nhà văn đã từng viết: “Cuộc gặp gỡ giữa người và người cũng như một giọt nước tìm được một giọt nước khác giữa lòng đại dương, quá trình vô cùng mông lung mờ mịt, chẳng thể đoán trước điều gì.” Kinh Đại cây cối xanh tươi, phong cảnh hữu tình, khuôn viên rộng mở, thế mà tại sao cô và Nghiêm Hạo cứ không hẹn mà gặp hết lần này đến lần khác vậy?
Minh Tịnh đang định bỏ về thì cánh tay đã bị anh tóm lại.
“Phim chuẩn bị chiếu rồi, đừng làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của các bạn học khác nữa.” Giọng anh trầm ấm cuốn hút, khiến cho người ta không thể chối từ.
Minh Tịnh ngồi thẳng người lại, hai mắt đăm đăm nhìn về phía trước, không dám tỏ vẻ gì cả, lòng bàn tay thậm chí còn hơi đổ mồ hôi. Hình như Nhan Hạo và hai chị em nhà họ Hồ đều không ở đây, tại sao hôm nay Nghiêm Hạo lại đi một mình thế nhỉ?
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì tay đã bị nhét vào một hộp bỏng ngô cùng với một lon Coca. Đầu ngón tay của anh sượt qua tay cô, cảm giác ấm áp vô cùng. Minh Tịnh ngạc nhiên nhìn sang, đôi mắt mở to hết cỡ, chỉ còn thiếu nước nhảy thẳng ra ngoài gọng kính.
Nghiêm Hạo nhẹ nhàng gật đầu: “Anh ăn thử rồi, không có độc đâu.”
Câu nói của anh làm Minh Tịnh thấy nghẹn lời, cô vốn tưởng rằng ba chữ “đồ ăn vặt” không có ở trong từ điển của anh cơ chứ.
“Không thích thì cứ để bên cạnh đi. Đợi khi nào phim chiếu hết, anh đưa em ra ngoài ăn món khác,” Nghiêm Hạo nói, giọng điệu mang chút cưng chiều. Khoan đã, cưng chiều? Minh Tịnh bỗng nhiên cảm giác mê man. Cô tự hỏi không biết do mình phát sốt mà hiểu sai ý của anh, hay là chính Nghiêm đại công tử sốt cao nên mới nói nhăng nói cuội.
Khi phim chính thức bắt đầu, Minh Tịnh nhanh chóng quên hết những chuyện vừa mới phát sinh, say mê cuốn theo từng tình tiết trong phim. Cô theo mạch phim mà mỉm cười, mà rơi nước mắt, mà òa lên khóc nức nở, tiện thể nhấm nháp hết chỗ đồ ăn trong tay. Cô hoàn toàn không hay biết tầm mắt của chàng trai kế bên chẳng hề đặt trên màn ảnh, mà vẫn cứ mãi vương vấn trên khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Đến khi chữ “END” xuất hiện trên màn hình, cô vẫn còn đang lưu luyến. Ánh đèn bật sáng, toàn bộ hội trường đều kích động mãi không thôi.
Minh Tịnh không nén nổi nỗi xúc động trong lòng mình, níu chặt lấy tay Nghiêm Hạo: “Biên kịch này thực sự là mẹ kế mà. Nam nữ chính đã trải qua biết bao đau khổ mới đến được với nhau, sao lại còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa chứ? Rõ ràng là cố tình ngược người ta.”
“Trên thế giới này không có bí mật nào là vĩnh viễn. Tình yêu không chỉ cần mỗi yêu nhau thôi là đủ, còn cần có sự tôn nghiêm và cả sự công bằng nữa. Câu chuyện của bọn họ, đã được định trước là bi kịch rồi.” Nghiêm Hạo nhìn cô, khẽ cười.
Minh Tịnh há hốc mồm, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, không phải vì câu trả lời của anh mà là bởi cô bất chợt nhận ra mình vừa thảo luận một đề tài rất ngôn tình với anh, mà anh thậm chí còn nghiêm túc đáp lại cô như vậy. Sau đó anh tán dóc với cô về cả ngôn ngữ điện ảnh, kỹ thuật thuyết minh, phương pháp xử lý hình ảnh cũng như phong cách xây dựng nhân vật. Nhờ thế mà Minh Tịnh mới hiểu một điều, vị học trưởng này quả thực không phải chỉ biết có mỗi kiện tụng trên đời.
“Tuyết rơi rồi kìa.” Minh Tịnh vui sướng nhìn những bông tuyết bay bay giữa trời tựa như tơ liễu(10) bồng bềnh trước gió ngày xuân. Đây chính là đợt tuyết đầu tiên của Bắc Kinh trong mùa đông này. “Trận tuyết này sẽ rơi từ năm nay tới năm sau, cùng chúng ta đón năm mới luôn đó.” Chỉ còn hai tiếng nữa thôi là đã đến giao thừa rồi.
Có một gợn dịu dàng chảy vào đôi mắt băng lạnh của anh: “Em thích tuyết hả?”
“Ở Cáp Nhĩ Tân một năm tuyết rơi đến năm tháng lận, có nhiều khi em cứ cảm giác những bông tuyết trắng ấy là da thịt, là hơi thở của mình vậy.” Tuyết đã bắt đầu phủ kín mặt đất, lưu lại từng dấu chân của hai người họ.
“Đang nhớ nhà à?”
“Nhớ chứ. Cũng giống như tuyết này vậy, không được trắng như tuyết ở Cáp Nhĩ Tân, chẳng rơi nhiều bằng tuyết ở Cáp Nhĩ Tân. Ngay cả những con đường, những hàng cây, những căn nhà phủ tuyết kia, cũng không thể nào đẹp như cảnh tuyết ở Cáp Nhĩ Tân được.” Minh Tịnh mở lòng bàn tay, đón được một bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng sà xuống tay mình.
Dù sao ý của cô vẫn là cái gì Cáp Nhĩ Tân cũng luôn luôn tốt đẹp nhất. Nghiêm Hạo bật cười: “Học kỳ đầu tiên lúc nào cũng vậy. Sang năm sau, rồi năm sau nữa, em sẽ không còn cảm giác như thế nữa.”
Minh Tịnh nghiêng người, đôi mắt tức thì sáng quắc: “Học trưởng Nghiêm, dịp tốt thế này không thể nào lãng phí được, chúng ta làm gì đấy có ý nghĩa một chút đi!”
Chuyện có ý nghĩa Minh Tịnh bảo chính là ra tiệm thịt nướng ngoài trường, mua một túi thịt xiên thật lớn cùng hai hộp bánh niên cao(12) chiên.
“Kinh Đại chỗ nào là đẹp nhất nhỉ?”
Anh dẫn cô tới hồ Hoa Anh Đào. Đằng sau rặng anh đào có những chiếc ghế đá nhỏ, chính là nơi hò hẹn yêu thích của các cặp đôi trong trường. Ở đây đèn đường không soi tới được, nhưng may mà có ánh tuyết nên cũng không đến mức quá tối tăm. Trên cành lá đều đã rụng, nhưng vì cây trồng khá dày nên vẫn có thể che chắn được chút gió tuyết. Dù gì vào cái mùa này, ngoại trừ tầm nhìn thoáng đãng ra thì cũng không có cảnh đẹp nào đáng kể.
“Anh muốn ăn gì nào?” Minh Tịnh vừa mở miệng ra đã hít phải một luồng gió bắc. Cô vỗ vỗ ngực, vừa ho vừa cười sặc sụa.
Những buổi tối mùa hè, các nam sinh thường thích gọi một ít bia ướp đá cùng mấy xiên thịt nướng về trường, vừa nhậu nhẹt vừa buôn chuyện. Nghiên Hạo rất hiếm khi ăn cùng họ, thường chỉ nhâm nhi chút bia bên cạnh mọi người.
“Bánh cao niên ăn ngon không?”
“Em có lòng tốt nhắc nhở anh nha, anh đừng ăn bánh cao niên thì hơn. Nhưng mà dù sao ở đây cũng chẳng có ai khác cả, nếm thử một tí cũng được.” Những bông tuyết rơi lả tả phủ một tầng sương lên trên mắt kính của cô. Minh Tịnh tháo kính, cất vào trong túi.
Quả thực ăn bánh cao niên là một công việc đòi hỏi khá nhiều kỹ thuật. Đầu tiên phải cắm xiên tre vót nhọn vào bánh, chấm nước sốt, xong rồi cố gắng há miệng thật to để tọng cả cái vào mồm, nếu không cẩn thận còn ngoe ngoét ra đầy mặt. Nhưng mà, hương vị của món bánh này quả thực là rất đặc sắc. Minh Tịnh không quên ca ngợi nước sốt chấm bánh rất ngon, sau đó gợi ý: “Súp lơ và nấm nướng ăn cũng được lắm đấy, anh không muốn thử mấy xiên sao?”
Nghiêm Hạo dùng khăn tay lau miệng ba lần mới cảm giác sạch sẽ một chút. Anh do dự một thoáng, nhưng rồi cuối cùng vẫn nhận lấy xiên đồ nướng Minh Tịnh đưa cho. Thực ra anh không thích món này cho lắm, quá nhiều tiêu xay, chỉ có thể cắn từng miếng nhỏ một. Minh Tịnh cũng ăn rất chậm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Có thể là bởi đã hơi ấm bụng, hai người cũng không còn cảm thấy quá lạnh nữa.
“Không biết đêm nay có bắn pháo hoa không nhỉ?” Minh Tịnh vừa nói vừa bước về phía đường chính. “Nếu có thì nhất định là sẽ rất, rất đẹp. Nhưng
mà thực ra có hay không cũng không quan trọng, hiện tại đối với em đã là tốt đẹp nhất rồi.”
Lòng Nghiêm Hạo khẽ xao động. Là bởi vì cô đang ở bên cạnh anh sao?
“Thời gian cũng như nước vậy, không thể chảy ngược lại được, chúng ta cần phải xuôi theo nó mà bước đi. Hiện tại em không có khuôn mẫu nào buộc phải theo, muốn làm gì, muốn học gì, đều có thể bắt đầu từ đầu cả. Em chưa từng trải nghiệm sự thất bại, chưa hề đau khổ vì tình yêu, chưa bao giờ vướng bận chuyện tiền bạc, cũng chưa có áp lực thăng tiến gì. Em có thể bình tâm làm những điều mà mình thích, có thể thoải mái sắp xếp cuộc sống theo ý của mình, không sầu não, không mỏi mệt, không cô đơn. Mỗi ngày mai của em đều sẽ là một ngày ánh dương xán lạn! A, pháo hoa kìa… Năm mới tới rồi! Học trưởng Nghiêm, chúc mừng năm mới!” Minh Tịnh giơ cao hai tay, vui sướng nhảy múa hò hét. Ở phía đằng xa, từng chùm pháo hoa khổng lồ nở rộ giữa làn tuyết trắng, khiến bầu trời đêm rực sáng.
Nghiêm Hạo lẳng lặng nhìn cô với đôi mắt ngời sáng, cõi lòng chưa từng bay bổng như khoảnh khắc chuyển giao này.
“Mong là học trưởng đêm nay cũng thấy vui vẻ như em… Hắt xì!” Minh Tịnh ngượng ngùng xoa xoa cánh mũi.
“Chúng ta nên quay về thôi.” Nghiêm Hạo khuyên cô, mặc dù trong lòng ngàn lần không muốn.
Minh Tịnh lưu luyến nhìn từng đợt pháo hoa tan biến giữa bầu trời đêm, run giọng nói: “Đợt một lát đã… Hắt xì!”
“Hôm khác lại quay lại sau,” Nghiêm Hạo dứt khoát nói, vươn tay làm điều anh đã muốn làm cả buổi tối nay rồi – dùng tay mình nắm lấy bàn tay lạnh giá như băng của cô.
Minh Tịnh bất chợt ngẩn người, kinh ngạc nhìn Nghiêm Hạo, bởi vì tuyết đọng trên mi nên cô chớp mắt mấy cái, sau đó hạt tuyết kia liền tan thành một giọt nước.
“Ngoan nào!” Nghiêm Hạo lau đi vệt nước chảy trên má cô.
Luồng tư duy của Minh Tịnh bỗng chốc như bị đóng băng tại chỗ. Hơi ấm từ bàn tay anh rất vừa độ, cô không hề thấy khó chịu, cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, cứ vậy để anh dắt mình về đến tận ký túc xá như một lẽ rất tự nhiên.
“Hôm nay anh vui lắm.” Trông thấy ánh đèn lấp lóa từ nhà Trích Quế, Nghiêm Hạo dừng bước, phủi đi những bông tuyết đọng lại trên vai áo cô. “Khi nào về phòng nhớ uống nước ấm, rồi ngủ sớm một chút nhé.”
“Học trưởng ngủ ngon ạ!” Minh Tịnh gật đầu, nhảy chân sáo lên bậc thang, chạy tới phòng trực ban chúc cô quản lý ký túc năm mới vui vẻ. Nghiêm Hạo dõi mắt theo cô, đôi môi cong lên thành một nụ cười ấm áp.
“Nghiêm Hạo?” Phía sau lưng anh bỗng có tiếng người thở gấp, giọng nói ngập ngừng, như thể không tin nổi vào mắt mình.
“Chúc mừng năm mới!” Nghiêm Hạo xoay người, gật đầu một cái với chị em nhà họ Hồ đang cầm ô nhìn anh chằm chằm gần đó rồi nhướng mày hỏi Nhan Hạo: “Muốn về chung luôn không?”
“Không phải… À cũng được!” Nhan Hạo liếc nhìn Hồ Nhã Lan đang trực chào nước mắt, cố nuốt cơn tò mò vào trong bụng.
Tối nay Nhan Hạo và hai chị em họ Hồ đã cùng đi xem chương trình âm nhạc chào mừng năm mới. Nghiêm Hạo hỏi xem buổi diễn thế nào, Nhan Hạo ậm ừ đáp lại, có vẻ không mấy mặn mà.
Hai người bọn họ một thân gió tuyết, khi bước vào trong luồng hơi ấm của máy sưởi thì đều bất giác nín thở. Bác quản lý ký túc tươi cười gọi Nhan Hạo lại, đưa cho anh một chồng quà tặng cùng thiệp chúc mừng: “Năm nay của cháu vẫn là nhiều nhất nhé. À, Nghiêm Hạo cũng có này.” Nghiêm Hạo chỉ có lác đác vài tấm thiệp. Anh trưng cái mặt lạnh ra suốt mấy năm, rất nhiều cô gái thông minh đã biết khó mà lui rồi.
Nhan Hạo tùy tiện lật lật mấy cái, trông thấy cả vài lá thư. Trong đó còn có một phong thư handmade bên trên vẽ vời hoa cỏ linh tinh, quả thực dụng tâm vô cùng. Anh chàng ngả ngớn huýt sáo: “Đáng yêu quá ta.”
Thiệp chúc mừng của Nghiêm Hạo đều là bạn học cấp ba gửi đến, năm nào cũng vẫn là mấy câu kia. Anh mở cửa phòng ngủ, tháo khăn quàng cổ ra rồi cởi từng cúc áo khoác.
Nhan Hạo đẩy cửa bước vào, áo khoác mở toang, để lộ chiếc áo len cao cổ màu đen bên trong. Anh kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống, nuốt nước miếng tới hai lần rồi mới khó nhọc mở lời: “Cậu… nghiêm túc đấy à?”
Nghiêm Hạo lặng thinh suốt một hồi lâu. Đến khi Nhan Hạo cho rằng anh không muốn trả lời, anh lại đột nhiên mở miệng: “Nếu… đúng thế thì sao?”
Nhan Hạo thoáng chốc sững sờ. Dáng vẻ hiện tại của Nghiêm Hạo rất giống với những kỵ sĩ Anh Quốc thời đại Victoria, cầm thanh kiếm dài trên tay, ngạo mạn khiêu chiến đối phương để bảo vệ tình yêu và sự kiêu hãnh của mình.
Nhan Hạo tặc lưỡi: “Tôi chỉ có thể nói khẩu vị của cậu thật mặn.”
“Cậu không phản đối à?” Quai hàm Nghiêm Hạo nghiến chặt.
Nhan Hạo giơ hai tay ra, hàm súc nói: “Tôi vẫn cảm thấy Nhóc Đen và cậu không xứng đôi lắm, nhưng mà dù sao từ khi chúng ta quen nhau tới giờ, đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy cậu chính thức lên tiếng thừa nhận. Tôi nghĩ từ nay về sau cuộc sống của cậu ít nhất cũng không tẻ nhạt, Nhóc Đen kia quả thực là rất thú vị… Mà hai ngày này cứ đến tối là cậu lại mua một đống đồ ăn vặt đến hội trường, không phải ôm cây đợi thỏ đấy chứ?”
Nghiêm Hạo cởi áo khoác rồi treo lên, đi tới cạnh bàn rót hai cốc nước, đưa cho Nhan Hạo một cốc: “Cô ấy rất thích những bộ phim điện ảnh kinh điển.”
Nhan Hạo vỗ đùi: “Chiêu này của cậu đã cũ rích rồi. Có gì cứ hỏi tôi đây này, tôi đảm bảo sẽ truyền hết những chiêu thức tán gái tâm đắc của mình cho cậu. Hay là để tôi quân sư cho nhé?”
“Không cần,” Nghiêm Hạo nghiêm túc đáp. “Tôi muốn dùng cách của mình để đến gần cô ấy.”
Nhan Hạo trợn tròn hai mắt: “Cậu không vội thì tôi cũng chả thèm gấp đâu!” Anh chàng không khỏi thở dài sườn sượt trong lòng. Nghiêm Hạo sao có thể thực sự động tâm được chứ? Chẳng nhẽ đây chính là bị ma ám trong truyền thuyết? Nhưng đấy là Nghiêm Hạo mà!
Mọi người thường nói đồng giới thì khó ưa nhau, Nhan Hạo lại là một người cực kỳ tự luyến, nhưng mà chỉ có Nghiêm Hạo là anh không thể không tán thưởng. Cho dù có là ở trước mặt thầy cô hay bạn bè, Nghiêm Hạo trước nay vẫn luôn biểu hiện đúng mực, không nóng không lạnh, vô cùng khéo léo.
Cậu bạn học này của anh luôn treo một nụ cười nhàn nhạt trên môi, mặc dù có vẻ xa cách nhưng lại không hề lạnh nhạt. Hai người vốn bằng tuổi nhau, nhưng Nhan Hạo lại cảm thấy cho dù có năm năm nữa anh cũng không thể đuổi kịp khả năng kiềm chế cùng định lực của Nghiêm Hạo. Anh không hề ghét bỏ gì Minh Tịnh, nhưng mà hình ảnh hai con người đấy đứng cạnh nhau quá là hài hước được không? Chỉ có điều mới nãy ở bên ngoài nhà Trích Quế, anh lại tận mắt trông thấy Nghiêm Hạo giúp Nhóc Đen phủ tuyết rơi trên hai vai, rồi hình như còn dặn dò gì đó, khiến cho cô nàng ngoan ngoãn gật đầu. Vậy mà anh lại cảm thấy cảnh tượng ấy cũng khá đẹp, sau đó bất chợt nhận ra mùa xuân của Nghiêm Hạo rốt cuộc đã tới thật rồi.
“Cậu chả có chút kinh nghiệm gì cả, bước đi khập khiễng như thế thì bao giờ mới đến đích?”
“Cứ như bây giờ là được,” Nghiêm Hạo đáp lời, còn nghiêm túc hơn khi nãy.
Nhan Hạo đưa tay gãi gãi thái dương, lời còn chưa nói ra miệng, nhưng mà cũng đã cảm giác vui vẻ hơn nhiều: “Hỏi cậu câu cuối cùng, rốt cuộc cậu thích Nhóc Đen ở điểm nào hả?”
Điểm nào ư? Trái tim Nghiêm Hạo bất chợt mềm mại. Chính là nhìn cô một lần, lại muốn nhìn thêm lần hai, lần ba nữa. Sau đó buổi đêm sẽ ở trên giường trằn trọc, vẩn vơ nghĩ ngợi không biết ngày mai có thể gặp được cô không? Rồi ngài mai nữa thì sao? Tương lai thì sao? Loại cảm xúc này vô cùng quái lạ, nhưng anh không hề ghét nó. Mỗi một lần nghĩ về cô, anh lại không kiềm lòng được mà bất giác nở nụ cười.
“Này, đừng có bảo cậu trúng tiếng sét ái tình đấy nhá?” Nhan Hạo cong cong khóe miệng.
Nghiêm Hạo quay người bước đi: “Không nói được.”
(11) Tơ liễu: Phần lông tơ màu trắng mịn bao quanh hạt liễu.
(12) Bánh niên cao: Một món bánh truyền thống trong dịp năm mới của Trung Quốc, ngụ ý mỗi năm đều “cao” hơn, tốt đẹp hơn năm trước. Niên cao được chế biến từ bột nếp, do cách pha màu mà có thể nâu hoặc trắng tùy từng vùng. Bánh niên cao chiên bao gồm niên cao (có thể thêm cả một lớp khoai lang hoặc khoai môn nghiền) bọc bột và trứng, tẩm gia vị rồi chiên lên.