Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt
Vui lòng mang truyện nhớ ghi nguồn
Lời nói của Lý Nghiên đều có ý tứ, trong lời nói còn mang theo ý nghĩa châm chọc.
Tần Yên lúc đầu không có phản ứng, nhưng cô chậm rãi nghe và nắm bắt được một vài từ khóa quan trọng trong lời nói của cô ta.
Bạn gái cũ.
Bốn năm.
Cô là bạn gái cũ của Cận Nam Dã, họ mới chia tay nhau được 4 năm.
Vì vậy, "cô ấy" trong miệng của Lý Nghiên——
Có phải là nói cô không!
Sau khi đoán ra mối quan hệ này, Tần Yên không biết dở khóc dở cười, nhưng trên mặt cũng không thể hiện rõ ra.
Cho nên, sau khi chia tay,trong bốn năm qua hắn luôn nghĩ đến cô sao?
"Làm sao?". Lý Nghiên ngạo nghễ nhìn cô. "Nghe được tin này có chút sốc sao? Cô cho rằn mình có thể nắm giữ được trái tim của anh ấy?".
Tần Yên im lặng.
Lý Nghiên nhìn không ra phản ứng mong muốn trên mặt của cô, không khỏi có chút bối rối, "Tôi đang nói cô có nghe không?".
"Tôi nghe." Tần Yên thở dài, bình tĩnh uống một ngụm nước, "Tôi biết bạn gái cũ của Cận tổng."
Lý Nghiên hơi nhướng mày, "Cô biết?"
"Chà. Bạn gái cũ của anh ấy tôi biết"
Tần Yên cố ý nói chậm lại, sau mỗi câu nói đều hơi dừng lại, "Nói đến, tôi vẫn biết một chút về cô ấy."
Cô không vội vàng đến đó, nhưng vẻ mặt của Lý Ngôn càng ngày càng lo lắng, đến gần cô hỏi: "Cô biết cái gì?"
"Tôi đã nhìn thấy cô gái đó trước đây, cô gái đó lớn lên trông cũng thật bình thường. Không hiểu sao sau này lại nổi danh là hoa khôi của trường, hoa hậu còn kém xa cô ấy."
Lý Nghiên:?
Tần Yên giả vờ suy nghĩ một chút, "Điểm của cô ấy không tệ. Bốn năm liền, điểm trung bình đại học của cô ấy đều đứng nhất lớp. Bởi vì cô ấy quá giỏi nên cô ấy đi thi nghiên cứu sinh."
Lý Nghiên:? ?
Tần Yên: "Này, nói về việc đi thực tập, tôi nghe nói cô ấy cũng là một thợ săn đầu người ở công ty cũ. Chà, thành tích cao nhất của cô ấy hình như là 600.000 trong nửa năm."
Lý Nghiên:? ? ?
Lý Nghiên: "Nhiều như vậy? Cô ấy chỉ là một thực tập sinh?! Nửa năm đã thu về 600.000 tệ, vậy một năm cô ấy thu về hơn một triệu tệ sao?!".
Tần Yên gật đầu, "Ừ, nghe nói trong ngành này hiếm có người có thể đột phá hơn một triệu một năm."
Biểu cảm của Lý Nghiên bắt đầu rạn nứt.
Tần Yên thở dài: "Cô nói đúng nha, tôi thật sự không thể so với cô ấy".
Lý Nghiên: "..."
Cô sụt sịt, "Quên đi, tôi sẽ phải cố gắng thôi."
Lý Nghiên: "..."
Tần Yên cầm ly cà phê đi ra ngoài.
Quay lại bàn làm việc, Tần Yên liếc nhìn văn phòng chủ tịch.
Cận Nam Dã vẫn chưa quay lại.
Cô nhìn vào màn hình máy tính, suy nghĩ bắt đầu mông lung.
Lúc này, quầy lễ tân đột nhiên mang đến những hộp bánh quy nhỏ, mỗi khu làm việc là một hộp.
Các đồng nghiệp thốt lên: "Bánh quy? Ai đã mua vậy?!".
"Cận tổng. Anh ấy đặc biệt yêu cầu tôi mua trên nhóm vào buổi trưa hôm nay, nói là mua cho mọi người ăn."
Đồng nghiệp kêu lên một tiếng "Oa" rồi vội vàng chạy lại lấy bánh quy.
"Vị caramen, ăn ngon không?"
"Tôi từng ăn vị này trước đây, không tệ."
"Tôi vừa mua lại vào tuần trước, cái tự nhiên tuần này công ty mua luôn?!"
"Ngon! Nó rất ngon!"
Tần Yên ngồi ở chỗ làm việc nhìn đồng nghiệp tụ tập chọn đồ ăn vặt từ những hộp đồ ăn vặt xung quanh.
Đồng nghiệp bên cạnh đặt hai cái bánh quy lên bàn cho cô, "Tần Yên, cô có nhớ hôm nay tôi tặng gì không, giống hệt nhau."
Tần Yên nhàn nhạt gật đầu, "Ừ."
Anh bạn đồng nghiệp vui mừng đến mức vội vàng xé gói bánhg ra, "Không ngờ hôm nay tôi lại được ăn ngon nhiều đến thế, Cận tổng mua cho chúng ta nhiều quá trời luôn, woo woo thật là cảm động muốn rớt nước mắt !"
Nhìn hai túi bánh quy trên bàn, Tần Yên đột nhiên nhớ tới buổi trưa.
- "Em thích ăn?"
- "Tôi nghĩ nó có vị khá ngon. Nhưng mà cái này là của đồng nghiệp cho tôi."
Bao bì giống nhau, mùi vị giống nhau.
Cô đề cập đến nó một cách tình cờ, Cận Nam Dã đã liền mua nó.
Còn chưa dừng ở đó.
Không lâu sau khi bánh quy caramen đến, những hộp đồ ăn nhẹ cũng được đưa đến.
Tất cả các loại đồ ăn vặt của người nổi tiếng trên mạng, trong đó có rất nhiều món mà Tần Yên chưa từng thấy qua.
Âm thanh hưng phấn của các đồng nghiệp vang lên liên tục.
Lúc này, Cận Nam Dã bước ra khỏi phòng họp, bắt gặp ánh mắt của đồng nghiệp, vẻ mặt của hắn vẫn nhàn nhạt như cũ.
Hắn bước tới chỗ làm việc của Tần Yên, vươn ngón trỏ gõ bàn.
"Lại đây."
Tần Yên đi theo hắn vào văn phòng.
Cận Nam Dã trông rất mệt mỏi, mí mắt không giấu được sự mệt mỏi. Hắn dựa vào ghế sô pha, đôi chân dài duỗi thẳng, thả mình vào ghế sô pha trong tư thế vô cùng thoải mái.
Tần Yên nhìn hắn một cái, cầm lấy cốc nước trên bàn, đưa cho hắn, "Uống một chút."
"Cảm ơn."
Cận Nam Dã nhận lấy, cúi đầu mím miệng, tóc rơi trên trán, ủy khuất khó hiểu.
Tần Yên yên lặng nhìn hắn.
"Tần Yên." Hắn đột nhiên thì thào, "Em có thể đến quầy lễ tân lấy nhiệt kế cho tôi được không."
Tần Yên nghe vậy bật người đi tới, không quan tâm quan hệ của bọn họ bây giờ là gì, đưa tay vuốt trán hắn.
Nhiệt độ cao.
"Anh bị sốt?"
Cận Nam Dã sờ vào yết hầu, "Tôi nghĩ vậy."
Tần Yên vội vàng rời khỏi văn phòng chủ tịch, khi quay lại, trong tay còn cầm thêm một chiếc nhiệt kế.
Trưởng phòng nghiệp vụ vừa đến tìm Cận Nam Dã nên cô phải đứng ngoài đợi họ.
Vẻ mặt của người đàn ông này khôi phục một chút, nhìn không ra bộ dạng phát sốt, khí chất cao quý lạnh lùng, khi nói chuyện với trưởng phòng nghiệp vụ, giọng điệu trầm thấp, không vội vàng cũng không chậm chạp.
Ngay cả khi hắn không được khỏe, suy nghĩ logic của hắn vẫn rõ ràng, chỉ trong một hai giây liền sắp xếp hoàn tất.
Trưởng phòng đã ra ngoài.
Tần Yên bước vào, chĩa súng nhiệt kế lên trán Cận Nam Dã.
38,2 độ.
"Chúng ta đi bệnh viện."
Cô đưa tay định kéo Cận Nam Dã, nhưng bị hắn giữ lại.
Người đàn ông nắm nhẹ cổ tay Tần Yên, kéo nhẹ cô về phía mình, trong lòng có cảm giác áp bức không thể chịu nổi.
Hắn nói: "Không, uống thuốc sẽ ổn."
"Làm sao có thể!" Tần Yên vươn tay vuốt trán, cổ tay kia vẫn bị hắn giữ chặt, "Nhiệt độ của anh đang rất cao, ít nhất phải đến bệnh viện kiểm tra."
Khi Tần Yên nói ra lời này, hắn hoàn toàn không biết rằng bọn họ đang ở gần nhau, tư thế
đầy ám muội.
Bốn năm sau, họ vẫn quen thuộc với nhịp thở và nhiệt độ cơ thể của nhau.
Luôn có một sự gần gũi, hấp dẫn tự nhiên.
Lại khiến cho hai người xích lại gần nhau hơn.
Khi Tần Yên có phản ứng, cô nhanh chóng dừng lại.
Nhưng tay còn lại của cô vẫn bị kéo.
Cận Nam Dã cúi đầu, dần dần buông cô ra, "Mua thuốc cho tôi đi, tôi ngủ một lát."
Tần Yên: "Được."
......
Khi Tần Yên trở về sau khi mua thuốc, Cận Nam Dã đã nằm trên ghế sô pha, ngủ thiếp đi.
Rèm văn phòng được kéo ra, ánh sáng mờ ảo, bóng dáng cao lớn trên ghế sô pha chìm xuống.
Hắn đặt tay lên trán, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhắm lại, lông mi dài và dày tạo bóng dưới mi mắt.
Cận Nam Dã ngủ rất say, hai chiếc cúc áo trên cổ được mở ra, để lộ xương quai xanh sâu và gợi cảm. Ngực hắn nhẹ nhàng dâng lên rồi hạ xuống, ngay cả hơi thở cũng trở nên chậm rãi.
Tần Yên đặt thuốc lên bàn, nhẹ bước đi vì sợ đánh thức hắn.
Cận Nam Dã trước đây là như thế này, nếu lúc ốm không đến bệnh viện, hắn sẽ một mình gồng gánh mà không nói cho cô biết.
Mãi đến khi bị phát hiện, anh nửa dỗ nửa hôn cô mới nói không sao.
Đúng là sốt trở nên hồ đồ.
Vậy trong bốn năm qua, mỗi lần ốm đau hắn đều ở một mình sao?
Tần Yên đứng bên cạnh ghế sô pha, yên lặng nhìn hắn, chỉ đợi Cận Nam Dã tỉnh lại.
Hắn chỉ nghỉ ngơi một lát, sau đó liền từ từ tỉnh lại, nằm trên sô pha, đôi mắt đen láy nhìn Tần Yên đang ngồi bên cạnh.
"Anh cảm thấy thế nào?"
Cận Nam Dã đứng dậy, chống tay lên đầu gối, cả người chệnh choạng.
Hắn lắc đầu, giọng mũi mang theo hơi nặng, khàn hơn bình thường, "Tôi không sao."
Tần Yên lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho hắn.
38,5 độ.
"Anh càng ngày càng nóng." Cô khẽ mở rèm cửa để cho ánh sáng tràn vào, "Đi thôi, tôi với anh đến bệnh viện."
Vừa chạm vào hắn, Tần Yên đã bị nhiệt độ cơ thể của hắn làm cho bỏng rát.
Cô vội vàng kéo hắn lên, "Đi, năm phút đi bộ là tới bệnh viện, tôi đi với anh."
Cận Nam Dã không từ chối, chỉ kéo tay áo cô, "Chờ một chút, không thể ra ngoài như thế này."
Tần Yên hiểu ý hắn, "Chúng ta gặp nhau ở thang máy."
Năm phút sau, cả hai đến một bệnh viện gần đó.
Cận Nam Dã tinh thần không tốt, ngồi trên băng ghế trong bệnh viện, ánh mắt không ngừng đuổi theo Tần Yên đang bận rộn.
Ngay sau đó số của Cận Nam Dã được gọi đến, Tần Yên vội vàng dìu hắn vào phòng tư vấn.
Hai tay ôm chặt lấy hắn.
Nửa chừng, một tiếng cười khúc khích đột nhiên vang lên trên đầu.
Người đàn ông trầm mặc nhìn cô, "Không phải là tôi không đi được, sao em lại căng thẳng như vậy?"
Tần Yên ương ngạnh đáp: "Tôi lo cho anh."
Cận Nam Dã hơi dừng lại, đưa bốn chữ này vào miệng, giống như đang cuộn lưỡi, "Lo lắng cho tôi?"
Tần Yên vỗ vỗ mu bàn tay trên vai hắn, "Anh im đi, lát nữa để bác sĩ nhìn kỹ."
"..."
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng khi cô ngước lên, cô vô tình nhìn thấy nụ cười trên khóe môi người đàn ông.
Năm phút sau, bác sĩ viết vài chữ vào bệnh án, cô đọng: "Nhiễm trùng, cô đi lấy chút nước."
Tần Yên nhận lấy, "Được rồi, cám ơn bác sĩ."
Bác sĩ liếc nhìn Tần Yên, cười với Cận Nam Dã: "Nhìn bạn gái anh quan tâm đến anh như thế nào, đừng thức khuya ,ít hút thuốc hơn, đừng làm cô ấy lo lắng suốt."
"..."
Cả hai đóng băng cùng một lúc.
Cận Nam Dã ngẩng đầu nhìn Tần Yên, đôi mắt đào hoa sâu thẳm ẩn chứa cảm xúc không rõ.
Tần Yên vừa định giải thích, liền nghe thấy người đàn ông nói nhỏ, "Hiểu rồi."
"..."
Sau khi treo lọ thuốc, Cận Nam Dã ngả người ra ghế.
Người đàn ông chân dài cao ráo, ngoại hình đẹp trai, khí chất cao quý, nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều chị em y tá.
Tần Yên làm bộ không để ý đến đôi mắt đó, đứng dậy muốn đi lấy thuốc, đối với hắn nói: "Anh ngồi đây, sau khi lấy thuốc tôi sẽ quay lại."
"Đợi tí--"
Cô quay lại, thấy Cận Nam Dã đang vẫy tay với cô, nhịn không được đi tới, "Có chuyện gì vậy?"
Cận Nam Dã dùng tay móc vào túi áo của cô, kéo cô qua từng chút một.
Tần Yên lảo đảo đi tới, vững vàng đứng ở trước mặt hắn.
Sau đó, nhìn xuống, cô thấy Cận Nam Dã đang dựa vào cô, trán anh chạm nhẹ vào vùng bụng mềm mại của cô.
Hắn nói giọng khàn khàn, "Chóng mặt."