Tần Yên im lặng đi theo sau Cận Nam Dã, bàn tay nhỏ bé của cô lúc nào cũng nắm chặt gấu áo của Cận Nam Dã.
Nam nhân đi trước, và cô theo sau.
Không lâu sau, hắn cười.
"Em thật nhát gan."
"..."
Lòng bàn tay của Cận Nam Dã rất lớn, con mèo sữa nhỏ ấy nằm trong lòng bàn tay hắn mà cơ hồ còn dư rất nhiều chỗ trống.
Mèo nhỏ dường như đang ngủ.
Tần Yên vội vàng đi tới, dùng khăn giấy trêu chọc cái mũi của nó, nhỏ giọng nói: "Chiu Chiu Chiu, đừng ngủ, đừng ngủ, trở về mẹ cậu ngủ tiếp đi."
Con mèo sữa nhỏ xíu cúi đầu và dùng chân lau chiếc mũi nhỏ màu hồng của nó.
Thật là quá trời dễ thương.
Tần Yên ngẩng đầu cười.
Vừa vặn lọt vào đôi mắt sâu thâm thúy của Cận Nam Dã.
Cận Nam Dã đã thôi nhìn con mèo.
Mà quay sang nhìn cô.
Ánh mắt của hắn sâu không thấy đáy, lộ rõ một ý cười trong mắt.
Cận Nam Dã cúi đầu, ôm con mèo sữa nhỏ vào trong lòng, bàn tay cẩn thận xoa nhẹ, động tác rất nhẹ nhàng, "Nó rất lạnh".
Cô mở miệng, "Hả?"
Hắn cúi đầu, cách khăn tay mà đặt bàn tay lên mèo con, nhưng lại không trực tiếp tiếp xúc: "Nó có thể sẽ bị đông cứng".
Tần Yên nóng nảy: "Chúng ta đây nhanh lên chút đưa nó trở về".
"Được."
Cận Nam Dã ôm mèo, vươn tay nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay, "Tay của em cũng rất lạnh."
Cô nắm tay hắn nâng lên: "Đều không phải có anh sưởi ấm sao?".
Hai người mỉm cười nhìn nhau.
Trời hôm nay không được tốt lắm, chưa được bao lâu thì bắt đầu có dấu hiệu nổi mưa, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống không ít.
Cả hai đều không mang ô, trên tay còn có một con mèo, khiến bước chân của họ càng thêm lộn xộn.
Cả hai chạy ra hành lang trốn mưa.
Tần Yên phủi những giọt nước trên người.
Cô ngẩng đầu lên, thấy trên trán Cận Nam Dã dính khá nhiều giọt nước, vội đưa tay lên giúp hắn lau đi.
Người đàn ông hơi cúi đầu xuống, cố gắng làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn.
Tần Yên vươn tay che mèo con, dùng tay áo lau những giọt nước trên đầu nó.
Cận Nam Dã nhìn xuống con mèo sữa trên tay mình và bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Làn da của bàn tay trắng nõn, đốt ngón tay dài nhỏ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, có chút sáng lấp lánh, đích thị là bàn tay đẹp.
Cận Nam Dã học theo cô, dùng khăn giấy ướt lau mũi của mèo con.
Mèo con co lại.
"Đi thôi, đi con đường nhỏ này tới nhà ăn".
Cận Nam Dã thấp giọng nói, nhấc chân đi.
Nhưng đi được nửa đường, hắn quay lại.
Tần Yên đang mua một chiếc ô từ một nam sinh, không mất nhiều để mua được.
Cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh Cận Nam Dã, "Mang ô đi, mưa bắt đầu nặng hạt hơn rồi."
Cận Nam Dã liếc nhìn nam sinh vừa mới bán ô cho cô, sau đó nhìn xuống cô, nói, "Đưa tay ra."
Tần Yên không biết tại sao, "Hả?"
Cô đưa tay ra.
Cận Nam Dã vươn bàn tay đang ôm con mèo sữa nhỏ, đặt khăn giấy lên tay Tần Yên, giữa các ngón tay hắn xoa nhẹ lên làn da của cô.
Sau khi mèo sữa nhỏ được chuyển đến tay cô an toàn, hắn cầm lấy chiếc ô trong tay cô, "Anh sẽ cầm ô, em sẽ ôm con mèo."
Tần Yên ôm chặt con mèo, "Được."
Cận Nam Dã đưa tay ra và nắm lấy vai cô từ phía sau, đưa cô dưới ô che và bảo vệ cô đến nhà ăn trong mưa.
Họ tìm thấy ổ mèo trong nhà ăn.
Mèo sữa vừa đói vừa lạnh, quay lại với mèo mẹ ăn một lúc mới hoàn hồn, từ thều thào chuyển sang la hét.
Tần Yên thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm trên mặt đất chụp ảnh con mèo sữa nhỏ.
Phía sau, Cận Nam Dã đứng thẳng lưng ẩn trong mưa cũng hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt của nhiều người.
Sau khi chụp ảnh, cô đưa điện thoại cho Cận Nam Dã, "Thật dễ thương."
Chú mèo sữa nhỏ trong ảnh đang uống sữa với cái miệng nhỏ nhắn, biểu cảm thoải mái dễ chịu, toàn thân chú mèo như cục bông xù.
Thật trông rất dễ thương.
"Ừ." Cận Nam Dã đưa tay ra giữ cô, "Em cũng dễ thương."
Tần Yên ngẩng đầu nhìn hắn.
Thấy sắc mặt hắn bình thường, không có chút biểu cảm, như là chưa ý thức được mình vừa mới thốt ra một câu tâm tình.
Cô ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Cận Nam Dã, em thấy anh bây giờ rất tốt, hoàn toàn khác với bốn năm trước."
Cận Nam Dã nghiêng người nắm chặt tay cô, "Có gì khác nhau?"
"Trước đây anh chưa từng nói những lời như thế này." Cô ý vị thâm trường, ẩn ý nói, "Hiện tại cái gì cũng nói, cái gì cũng làm".
***
Cận Nam Dã cầm ô, một đường đưa Tần Yên đến sân ga có mái che.
Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hắn ngang với tầm mắt của cô, nắm tay cô cười nói: "Em có thích nghe như vậy không?".
Tần Yên mím môi gật đầu.
"Làm, em có thích không?".
"..."
Một câu nói đã biến không khí trở nên mập mờ.
Tần Yên thực sự cảm thấy Cận Nam Dã đã thay đổi.
Lúc trước còn tuổi thiếu niên, ở trong chuyện tình cảm vô cùng câu nệ.
Lần đầu tiên được nắm tay, ôm và hôn, đều là Tần Yên chủ động.
Lần thứ hai hắn đã học được cách làm như thế nào.
Mỗi lần kết thúc sự thân mật với nhau, tai của Cận Nam Dã bất giác đỏ lên một hồi lâu, môi mỏng cũng mím chặt.
Trong lời nói không đề cập tới, nhưng hành động lại xảy ra phản ứng.
Nhớ lúc trước.
Khi mới quen nhau, tất cả mọi người đều không tin Cận Nam Dã đang yêu.
Dù sao lúc đó hắn là một đóa hoa cao lãnh trên núi, ngay cả hoa hậu giảng đường tốn ba năm trời vẫn không thể hái xuống được.
Ấy vậy mà khi đó cô nhập học chưa tới được nửa năm, hắn đã bị học muội bắt được.
Lúc đó Tần Yên cũng có chút nghi hoặc.
Thẳng cho đến một ngày.
Cô nhìn thấy trên điện thoại di động của Cận Nam Dã, nhìn thấy biệt danh mà hắn để cho mình.
Không phải "Tần Yên".
Không phải "bạn gái".
Mà là-
"Tiểu khả ái".
Hóa ra Cận Nam Dã, người bình thường trông cao ngạo và lạnh lùng, ở trong lòng lại coi cô như tiểu khả ái?
Vì vậy, vào ngày hôm đó, Tần Yên kéo ống tay áo của Cận Nam Dã mà lắc, hỏi hắn: "Anh để tên em trên WeChat là gì vậy?".
Chàng trai không nói
"Nói đi, anh để tên em là gì?"
"Tiểu khả ái."
Tần Yên cười khẩy, nắm lấy tay áo hắn lắc mạnh hơn, "Bạn trai, sao anh lại để tên em là tiểu khả ái?".
Tai của chàng trai nghe xong có chút đỏ lên, bước đi cũng nhanh hơn.
Cô hỏi, "Hả? Tại sao vậy?"
Như là bị hỏi đến mức không thể làm gì.
Cận Nam Dã nắm tay cô lại và siết chặt.
Chỉ cần không nói.
......
Ngây ngô rút đi, để lại