Ăn Tết cùng lắm chỉ là vậy thôi, đâu khác chi ngày thường, dường như cũng phải làm không thiếu việc gì, chỉ có điều mọi việc đã làm xong từ trước, đến Tết có thể thả lỏng nghỉ ngơi mấy ngày.
Tuy nhiên, đối với phụ nữ mang thai như Minh Cẩm thì lợi thế này coi như cũng bằng thừa.
Thật ra đồ ăn ngày Tết càng khiến Minh Cẩm không vui chút nào, gần như thịt thà tích cóp cả năm đều ăn trong một hai ngày này, hơn nữa mùa đông không có rau quả tươi càng khiến đồ ăn ngán ngấy.
Mùng một đến mùng bốn đều là những ngày trời đầy mây âm u, tuy pháo nổ ầm ĩ xua tan không khí nặng nề trong nhà nhưng vẫn cảm giác trong lòng có chút áp lực.
Đến mùng năm Tết thời tiết bỗng nhiên tốt hẳn, mặt trời chui ra khỏi tầng mây chiếu sáng khắp nơi, bầu trời trong xanh sáng sủa không có một đám mây, nếu không phải nhiệt độ còn thấp thì Minh Cẩm cứ tưởng hiện giờ đang là một ngày nắng hè.
Minh Cẩm muốn ra ngoài đi một vòng, Lục Trạm lại không đồng ý.
"Hiếm khi có được hôm nay trời đẹp," Minh Cẩm cười nịnh nọt nói với Lục Trạm, "Chàng đưa em ra ngoài đi bộ một chút, trong phòng quá bức bối."
"Bên ngoài vẫn lạnh lắm." Lục Trạm lắc đầu, cười tủm tỉm thách, "Nếu nàng đứng thẳng cúi đầu có thể thấy được mũi chân của mình, ta sẽ đưa nàng ra cửa."
Minh Cẩm bực bội trừng mắt lườm Lục Trạm một cái, người này độ rày cực thích lôi nàng ra giễu cợt, hoàn toàn không có chứng u buồn gì đó của kẻ sắp làm cha trong truyền thuyết, càng không hề ngoan ngoãn phục tùng khiến nàng ảo não không thôi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, bên ngoài truyền đến tiếng chào hỏi ồn ào.
Vào mấy ngày Tết thường xuyên như thế, đều là hàng xóm trong thôn lại đây chúc tết, dĩ nhiên có Lục lão cha và Lục lão nương tiếp đãi, Minh Cẩm và Lục Trạm trốn trong phòng riêng của mình không có ý ló mặt.
Bất chợt Tiểu Nguyên mặt mày đỏ bừng thò đầu vào gọi Lục Trạm ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt với Minh Cẩm.
Minh Cẩm nhíu mày, thằng nhóc này xưa nay rất khôn lanh, không có việc gì tự nhiên nháy mắt với mình, nhất định có chuyện nào đó không thích hợp.
Không chờ nàng đoán già đoán non, cửa lại bị đẩy ra, lần này là Diệp Tử tiến vào.
Khi Diệp Tử vào buồng, sắc mặt rất cổ quái, có chút hoang mang lo lắng, lại có chút khinh thường.
Minh Cẩm thấy cô em chồng cứ định nói rồi thôi hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Sở đại ca tới." Diệp Tử ngập ngừng đáp.
"Ồ," Minh Cẩm gật đầu suy đoán, "Là tới chúc tết trong nhà chứ gì?"
"Vâng, Tiểu Văn tỷ còn nhờ huynh ấy mang đến vài thứ, tặng cho Nhị tẩu một hộp quà." Diệp Tử thấp giọng dặn dò, "Nhị tẩu ngàn vạn lần đừng bị nàng ta lừa bịp, người này muội hiểu rõ lắm, đây đích xác là Chồn chúc tết gà, tuyệt đối không có lòng tốt gì đâu."
Minh Cẩm cười ha hả hồi lâu mới ngừng được, gật đầu đồng ý với Diệp Tử: "Vậy ta sẽ không ra." Miễn cho vừa thấy Sở Hoài Uyên là trong đầu hiện ra bộ mặt chồn.
Tuy Minh Cẩm và Tiểu Văn chưa từng qua lại với nhau nhưng suy nghĩ của nàng cũng trùng khớp với Diệp Tử.
Nàng chả tin nổi loại người như Tiểu Văn có thể quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, còn tặng quà xin tội nữa chứ, cắn ngược lại một miếng mới phù hợp phong cách của con nhỏ đó hơn.
Huống chi hiện tại chân Tiểu Văn bị què, dựa theo tính tình của nó chẳng phải sẽ bắt tất cả mọi người phải chịu trách nhiệm hay sao, sau đó càng phẫn hận gấp bội? Đâu thể nào bỗng nhiên nhờ Sở Hoài Uyên mang nhiều quà tới như vậy?
Chị dâu em chồng thảo luận rồi đưa ra quyết định, nếu không thể tin lời Tiểu Văn thì dứt khoát đừng động vào mấy món quà kia là tốt nhất, chờ sau đó xem sao.
Quả nhiên không bao lâu, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Lục Trạm và Sở Hoài Uyên cùng tiến vào.
Diệp Tử thấy hai người họ tới đây bèn cười cười với Minh Cẩm rồi xoay người rời đi.
"Tẩu tử ăn Tết vui vẻ." Sở Hoài Uyên cười hì hì chào.
"Cũng tạm." Minh Cẩm nhàn nhạt nói, cho dù Sở Hoài Uyên thích chơi thái độ hai mặt, nàng cũng không muốn theo hắn diễn kịch.
Tương lai đến khi xé rách mặt mũi, nếu lôi ra chuyện từ trước thì nàng sẽ rất buồn bực.
Có lẽ không ngờ Minh Cẩm sẽ lãnh đạm đến thế, Sở Hoài Uyên có chút xấu hổ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Trạm.
"Hoài