Lục Trạm từ bên ngoài trở về thấy Minh Cẩm vẻ mặt sầu lo ngồi trên giường, không biết đang nghĩ gì.
"Sao vậy?" Lục Trạm đi qua, giơ tay vỗ nhẹ lên má nàng, "Muội muội tới chơi mà nàng không vui?"
Minh Cẩm thở dài, thuật lại những gì Minh Lan kể cho Lục Trạm nghe.
"Là em sai rồi." Minh Cẩm nhíu mày, "Nếu không phải trong lòng cứ lo lắng cho cha và tổ mẫu, em sẽ không để chàng giúp cha vào quan trường..."
"Đừng nghĩ ngốc thế!" Lục Trạm lắc đầu, "Chẳng lẽ về lại thôn là sẽ tốt cho mọi người? Hiện tại dù gì Phó phu nhân và Phó cô nương đều không cần làm việc nhà hoặc tìm thêm việc làm trong thôn, cả ngày có người hầu hạ.
Nếu sống như nàng nói, qua hai đời nữa thì Phó gia sẽ biến thành áo vải chân đất giống ta, đấy đâu thể coi như chuyện tốt?"
Minh Cẩm ghé lại gần Lục Trạm để chàng ôm chính mình, thấp giọng nói: "Nhưng hiện tại nên làm gì đây?"
Nàng không phải không biết như vậy đối với Phó gia mới tốt, con cái Minh Thụy không cần trở thành người nhà nông, có thể học hành ra làm quan, đấy là cuộc sống mơ ước của bao nhiêu người, nàng suy nghĩ như thế thật sự là có phúc mà không biết hưởng.
"Nàng muốn làm thế nào?" Lục Trạm cười.
"Em..." Minh Cẩm ngẫm nghĩ, cúi đầu phân tích, "Một chuyện là vụ cha nạp thiếp, một chuyện là hôn sự của Minh Lan.
Chuyện nhất còn có thể trì kéo, nhưng chuyện thứ hai càng khẩn cấp hơn."
"Ta nói thật, nàng đừng nghe không lọt tai." Lục Trạm bế Minh Cẩm lên đặt ngồi xuống giường, chính mình cũng ngồi bên cạnh, "Cả hai chuyện đó nàng đều nhúng tay không được.
Là con cái đâu thể nào kiểm soát vụ phụ thân nạp thiếp? Tổ mẫu cha mẹ nàng đều còn đó, hôn sự của muội muội đâu thể nào tới phiên nàng lên tiếng?"
"Làm sao em không biết cơ chứ?" Minh Cẩm thở dài, "Em chỉ cảm thấy Minh Lan thuật lại không kỹ càng, không hiểu rõ nên không thể nhìn mọi vấn đề một cách khách quan.
Em muốn đi hỏi cho rõ rồi ngẫm lại, xem trong nhà rốt cuộc có phải giống như lời kể của Minh Lan hay không? Tổ mẫu chẳng lẽ thật sự thay đổi lớn như vậy? Em còn muốn thử xem hai chuyện này thật sự không có biện pháp khác để vãn hồi? Minh Lan còn nhỏ quá, em đâu thể nào trơ mắt nhìn con bé nhảy vào hố lửa?"
"Có phải hố lửa hay không cũng chưa biết chắc." Lục Trạm lắc đầu, "Lần trước Giang phu nhân đến Triệu gia đã đặc biệt muốn gặp Minh Lan và mẹ nàng, biết bao nhiêu người ở Triệu phủ đều thấy được, lan truyền ra cũng bình thường.
Nếu Giang Du không có cách gì cưới Minh Lan, trong số các nam tử trẻ tuổi có ai nguyện ý cưới một nữ tử đã có tình ý với kẻ khác làm vợ?"
Minh Cẩm há miệng th ở dốc, không nói nên lời.
"Gã kia tuy có khuyết điểm nhưng không coi như kém cỏi nhất," Lục Trạm cười, "Chuyện của nhà đó ta cũng từng nghe nói qua, bà vợ thật là bình dấm chua, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng hại chết vài đứa, ly hôn là chủ ý của bà mẹ.
Gã đó đã ba mươi tuổi, kết hôn mười mấy năm mà vẫn chưa có con nối dõi, thế mà bà vợ không chịu cho nạp thiếp, mẹ chồng trong nhà sao có thể không nóng nảy? Hắn cũng là kẻ tính tình hiền lành, tuy nói bị mẹ quản gắt gao những cũng nghe lời vợ lắm.
Theo ta thấy, nếu so gã với đám vô lại ăn chơi trác táng thì tốt hơn gấp trăm lần."
"Chàng cũng nói gã đó bị bà mẹ cai quản gắt gao," Minh Cẩm nhíu mày, "Làm sao còn có chỗ cho vợ? Huống chi, nếu không có con nối dõi là vấn đề của đàn ông, phải nạp bao nhiêu người thiếp thì mới coi như xong?"
"Nàng vẫn nên khuyên mẹ nàng trước đã." Lục Trạm nói, "Hiện tại nhạc mẫu đang giằng co với Phó lão phu nhân, Minh Lan nhất định đứng về phe nhạc mẫu, vì thế coi bộ lão phu nhân muốn gả Minh Lan ra ngoài sớm một chút, miễn cho trong nhà có hai người đối nghịch với bà."
"Lúc này cha mới nhậm chức được mấy hôm," Minh Cẩm bực bội, "Thế mà làm như không thể nào chờ nữa phải vội vã nạp thiếp?"
Điều khiến trái tim Minh Cẩm băng giá chính là thái độ của Phó lão cha, vào thời điểm này mà không lên tiếng, chẳng khác nào cam chịu với cách làm của bà cụ.
"Chuyện này cũng khó mà nói." Lục Trạm trầm ngâm, "Nàng nên hiểu rằng, nhà quan nào mà chả có di nương cơ thiếp? Nếu muốn cha chàng tỏ thái độ thì tuyệt đối sẽ không, thật ra cũng có chút khó xử cho ông ấy."
Minh Cẩm ỉu xìu, đây là hoàn cảnh chung trong thời đại này.
Nếu thật sự trong nhà quan chỉ có một người vợ, e là Tề thị phải gánh vác ô danh phụ nữ đố kỵ.
Chỉ là mọi chuyện đều tới quá nhanh, toàn bộ đ è xuống, ngay cả Minh Cẩm là người không bị ảnh hưởng mà nghe xong còn cảm thấy khổ sở, huống chi là Tề thị mỗi ngày ở trong nhà chịu đựng?
"Nàng đừng vội," Lục Trạm vỗ vỗ lưng Minh Cẩm, "Nàng chắn hẳn đã biết tính tình nhạc mẫu thế nào? Bà không thích quy củ, không thích những lễ giáo khách sáo dối trá, chưa bao giờ chịu qua sự huấn luyện và giáo dưỡng về quy củ, nhưng thân là chủ mẫu Phó gia, những thứ đó lại là điều tối cần.
Nếu nàng nguyện ý đứng trên lập trường tốt hơn để nhận xét về lão phu nhân, có lẽ bà chỉ hy vọng dùng chuyện này để gõ tỉnh nhạc mẫu, muốn nhạc mẫu đi vào khuôn phép?"
Minh Cẩm cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, ngẩng lên nói với Lục Trạm: "Em muốn về nhà một chuyến."
Lục Trạm ôm Minh Cẩm cười: "Vậy thì không được, lão phu nhân sẽ có cớ để nói không có nguyên do mà chạy về nhà mẹ đẻ là vi phạm nguyên tắc.
Nhạc mẫu và muội muội ở dưới mắt lão phu nhân là loại người không biết quy củ, nàng còn muốn để nhạc mẫu khó xử thêm hay sao?"
Minh Cẩm buồn rầu, hồi lâu mới chần chờ nói: "Nếu không nhân dịp trăm ngày của bé con..."
"Dẹp đi." Lục Trạm cười nhéo má Minh Cẩm, "Nông dân chúng ta làm gì có chuyện bày vẽ như vậy? Hết mở tiệc đầy tháng rồi đến mở tiệc trăm ngày, rồi đầy năm lại mở tiệc nữa, nhà ai nhàn rỗi mà nhìn nàng tung hoành? Mấy vụ tiệc tùng đó đều là cách sống của nhà có tiền, nếu nàng làm như vậy thì thế nào Đại tẩu cũng nói nàng cố ý khoe khoang cho tẩu ấy xem."
Minh Cẩm á khẩu, người nhà nông làm gì có tài lực và tinh lực để mở tiệc chúc mừng hết lần này đến lần khác? Mở tiệc mừng thọ cho