Minh Cẩm vốn cho rằng sẽ trông thấy Phó lão cha ở buồng trong, vì thế nhờ Lục Trạm đến lúc đó hãy điểm huyệt ngủ của ông.
Ai ngờ vào phòng lại phát hiện ngoại trừ một nha hoàn gác đêm ngoài cửa, trong buồng không hề có bóng dáng Phó lão cha.
Cách mấy tháng mới gặp lại Tề thị lần nữa, Minh Cẩm gần như nhận không ra người phụ nữ tiều tụy tái nhợt kia chính là mẫu thân của mình.
"Mẹ." Minh Cẩm nhỏ giọng kêu.
Mí mắt Tề thị giật giật, như không còn sức tỉnh dậy.
"Mẹ." Minh Cẩm sợ hãi, giơ tay lay lay Tề thị.
Tề thị giật mình mở mắt, thấy Minh Cẩm ngồi trước mặt mình có vẻ hơi mơ hồ, khàn giọng lên tiếng: "Nước."
Minh Cẩm vội đứng dậy đến bên bàn rót một chén trà, bưng tới trước mặt Tề thị.
Tề thị tiếp nhận chén trà uống cạn rồi nghi ngờ hỏi: "Sao con lại ở đây?"
"Minh Lan nói với con là mẹ bị bệnh," Minh Cẩm cau mày, "Con thật sự không yên tâm, nhưng sợ tùy tiện về nhà thì bà cụ sẽ có chuyện để nói nên lén lút tới."
"Lần sau đừng làm vậy." Tề thị hơi nhíu mày, bắt đầu hỏi thăm tình trạng của nàng ở Lục gia một cách kỹ càng, Minh Cẩm kiên nhẫn trả lời từng câu.
"Mấy ngày nay mẹ chịu uất ức rồi." Minh Cẩm nhìn gương mặt bơ phờ của Tề thị, trong lòng chua xót, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Sao nàng có thể không nhìn ra, Phó lão cha không qua đêm với Tề thị, trong phòng ngoài phòng chỉ có một nha hoàn hầu hạ, nước trà cũng đã lạnh, gương mặt vốn mượt mà của Tề thị trở nên vàng vọt, trông tình hình có vẻ đã đi đến giai đoạn gay go.
"Là mẹ đáng đời." Tề thị thở dài, ôm chặt Minh Cẩm vào lòng, "Chỉ tội nghiệp Minh Lan phải theo mẹ chịu khổ."
"Mẹ đừng nói như vậy," Minh Cẩm nghẹn ngào khuyên nhủ, "Hiện giờ trong nhà không giống lúc trước, mẹ đừng làm găng với bà cụ, sự tình không phải không có chuyển cơ."
"Thôi kệ," Tề thị thờ ơ xua tay, "Gia đình này như thế nào, mẹ còn hiểu rõ hơn con."
"Mẹ," Minh Cẩm nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Tề thị, "Lần này mẹ hãy nghe con, bà cụ là người thích giảng quy củ, mẹ chỉ cần giữ nguyên tắc mà nói chuyện, bà cụ tuyệt đối không thể lôi ra lỗi sai, tội gì phải tốn hơi sức đấu đá."
"Tốn hơi?" Tề thị cười khẩy, nhìn Minh Cẩm, "Con còn nhớ Xuân Hương không?"
"Nhớ ạ." Minh Cẩm ngập ngừng gật đầu.
"Con bé chết rồi." Giọng điệu Tề thị bình đạm, "Mẹ Xuân Hương cũng chết."
"Sao lại thế?" Minh Cẩm chấn động, cảm thấy ớn lạnh cả người.
"Xuân Hương là con bé sống ở nông thôn không biết quy củ, ngày đó hầu hạ Minh Thụy đùa giỡn với thằng bé vài câu," Giọng Tề thị thực nhẹ, không có chút cảm xúc nào, "Bị lão phu nhân bắt gặp, sai bà tử tát con bé mấy cái rồi đuổi ra khỏi nhà."
"Mấy cái tát tai cũng có thể chết người?" Minh Cẩm nhíu chặt mày.
"Con bé luôn sống trong thôn, là chúng ta nhờ người đưa tới kinh thành, đuổi ra ngoài không nhà để về," Ánh mắt Tề thị hiện ra vẻ bất lực, "Xuân Hương rơi vào tay một tên ăn chơi trác táng ở kinh thành, đến ban đêm thì tự sát."
Minh Cẩm chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh băng, nói không ra lời.
"Lão phu nhân nói," Đôi mắt Tề thị vô thần, lẩm bẩm, "Ông già của thằng kia là trọng thần trong triều không thể đắc tội, huống chi Xuân Hương vốn thích bám vào thiếu gia nhà giàu, rốt cuộc sau khi ra ngoài xảy ra chuyện gì không ai biết rõ, xứng đáng bị giáo huấn.
Lão phu nhân bảo rằng nếu Xuân Hương tuân thủ quy củ sẽ không đến mức như thế!"
Đây thật đúng là lời Phó lão phu nhân có thể nói ra, Minh Cẩm nhắm mắt, hỏi: "Mẹ Xuân Hương chết thế nào ạ?"
"Luẩn quẩn trong lòng, ở trong phòng treo cổ, khi phát hiện đã tắt thở lâu rồi." Trong mắt Tề thị xuất hiện tia bi thương, "Đây là cái được gọi là nhà quan.
Mạng của hạ nhân không hề đáng giá, chỉ cần không tuân thủ quy củ chó má kia, cho dù có chết cũng xứng đáng."
"Mẹ." Minh Cẩm không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt Tề thị.
Nông thôn không thể so với kinh thành, khi gia đình nàng sống trong thôn thì hạ nhân và chủ nhân không có cách biệt một trời một vực, mấy đứa nhỏ đều quen sống thoải mái, thường xuyên chơi đùa cùng nhau, chẳng qua chị em Minh Cẩm làm việc nhà ít hơn Xuân Hương một chút mà thôi.
Tề thị mặc dù không thân thiết với Xuân Hương nhưng vẫn luôn coi con bé là tiểu bối.
Hiện giờ Xuân Hương chịu nhục chết thảm, thế mà lại lãnh một câu đáng đời, Tề thị quả thật khó có thể tiếp thu.
Nơi này là kinh thành, sự khác biệt giữa chủ nhân và người hầu là cả một thế giới, không có nhà chủ nhân nào sẽ vì tánh mạng của một nha hoàn mà đắc tội với cấp trên.
Kinh đô là nơi phồn hoa nhất nhưng cũng hắc ám nhất.
Những kẻ làm bậy làm bạ ăn chơi trác táng nhan nhản khắp nơi, mấy vụ ác ôn khinh nam bá nữ xảy ra thường xuyên, nữ tử độc thân lang thang ở kinh thành đích xác không an toàn.
Trên đời này không phải chuyện gì đều trắng đen rõ ràng, Phó lão phu nhân có lẽ không cảm thấy đây là lỗi của mình -- Xuân Hương giỡn hớt với thiếu gia Minh Thụy đáng bị đuổi, nhưng bởi vì hành vi theo phép tắc đó đã khiến hai mạng người không còn, nên oán trách ai thật sự nói không rõ.
"Vậy," Minh Cẩm ngẫm nghĩ rồi hỏi, "Cha Xuân Hương đâu ạ?"
"Vào đêm hôm đó đã bỏ đi rồi." Tề thị cười khổ, "Chẳng lẽ còn ở lại nhà chúng ta hầu hạ các chủ tử này?"
"Ông ta có thể..." Minh Cẩm chần chừ, không biết nên nói ra hay chăng.
"Muốn báo thù?" Tề thị cười, ánh mắt lóe lên tia lạnh băng, "Nếu ai dám đối xử với con gái mẹ như vậy, mẹ có mất mạng thì cũng phải nghiền xương kẻ đó thành tro."
"Mẹ," Minh Cẩm suy nghĩ trong chốc lát, nói với Tề thị, "Nếu mẹ muốn có chỗ đứng trong vòng quý phu nhân ở kinh thành, muốn giữ vị trí vững vàng trong nhà, loại chuyện này sợ là tương lai sẽ còn rất nhiều."
Phủ đệ nào trong kinh thành đều không chất đầy xương trắng? Nếu mỗi một sinh mệnh đều được quý trọng nâng niu, vậy thì đã không có cái gọi là cổng lớn.
"Mẹ biết rồi." Tề thị mệt mỏi thở dài, "Hai ngày nữa phải vực dậy tinh thần thôi."
Minh Cẩm nhẹ nhàng thở hắt ra, tâm trạng cũng không khá hơn chút nào, ngược lại trở nên trầm trọng hơn.
"Mẹ cũng biết lão phu nhân rất thích giảng quy củ," Minh Cẩm khuyên nhủ, "Vụ nạp thiếp chỉ có nhà giàu mới nổi và gia đình thích phù phiếm mới nóng lòng thu xếp.
Cao môn vọng tộc muốn tìm cho lão gia một người tri kỷ thì cũng phải được chủ mẫu lựa chọn kỹ càng, hiểu tận gốc rễ, phải là một cô nương trong sạch hiểu rõ đạo lý mới được, đâu thể nào chọn đại một người."
Tề thị hơi lộ ra ý cười, giơ tay điểm nhẹ lên trán Minh Cẩm.
"Cha là người có học," Trong lòng Minh Cẩm cười khẩy nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa, "Dĩ nhiên là người ôn tồn lễ độ.
Mẹ chỉ cần thường xuyên nhắc tới phẩm hạnh của người quân tử, nhắc tới ân tình khi xưa, chắc hẳn ông ấy sẽ không thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa có hại cho đức hạnh đâu."
Tề thị hừ lạnh, cũng gật đầu: "Vẫn là có đứa con gái này hiểu biết hai người họ.
Đúng là như thế, nếu họ tôn thờ cái gì thì phải dùng cái nấy bắt nọn họ!"
"Mẹ cũng đừng suy nghĩ quá nhiều," Minh Cẩm chần chờ thoáng qua rồi cười khuyên, "Mẹ cứ coi ngôi nhà này giống như cửa tiệm của Tề gia, mẹ là một chưởng quầy, buôn bán phải tuân theo luật lệ.
Mẹ chỉ cần nghĩ như vậy sẽ đỡ hơn một chút."
"Mẹ hiểu rồi." Tề thị gật đầu, "Lão phu nhân chính là chủ tiệm, mẹ chỉ cần làm tốt công việc chưởng quầy, theo quy củ của cửa tiệm đốc thúc bọn tiểu nhị là được."
"Đúng là thế ạ." Minh Cẩm vội nói, "Nếu mẹ nghĩ được như vậy thì sẽ sống tốt."
"Chỉ là ngôi nhà thì sao? Đây đâu thể gọi là một gia đình?" Ánh mắt Tề thị mang theo nỗi hoang mang, "Chẳng lẽ mẹ phải ở chung một chỗ với chủ nhân?"
Minh Cẩm cứng họng, hồi lâu mới chậm rãi hỏi lại: "Mẹ cảm thấy giống bây giờ còn xem như người một nhà?"
Tề thị im lặng, cúi đầu không biết suy nghĩ gì, một lúc sau mới ngẩng đầu cho Minh Cẩm nụ cười sầu thảm: "Vì sao mẹ phải ở