Chị em Tiểu Hồng ở với Minh Cẩm khoảng mười ngày thì nhà con bé mới thu dọn xong.
Khi Minh Cẩm đưa mấy chị em trở về, nhìn đồ đạc trong ngôi nhà nhỏ xinh đẹp gần như bị huỷ hoại hoàn toàn, trong lòng thấy hụt hẫng.
“Chẳng lẽ không nghĩ được biện pháp chữa trị?” Minh Cẩm hỏi Lục Trạm.
“Nghĩ như thế nào?” Lục Trạm cười khổ, “Mỗi năm huynh ấy đều lên cơn vào lúc này.
Nếu Hoài Uyên ở đây, trước tiên chuốc dược cho huynh ấy mê man mấy ngày, phỏng chừng còn có thể chắp vá qua đi.
Nhưng kỳ này Hoài Uyên đưa Tiểu Văn đến kinh thành, không ai biết chút y thuật bên cạnh, đâu thể tùy tiện rót thuốc cho huynh ấy.”
Minh Cẩm nghe vậy, nhíu mày.
Nàng đã quên mất, ở thời đại này bệnh về tinh thần vẫn chưa được coi là chứng bệnh có thể trị liệu, một khi ai mắc phải loại bệnh trạng này, mọi người đều cho rằng anh ta đã hết thuốc chữa.
Phương pháp phổ biến mà Đông Viên áp dụng cho những người này cũng chỉ có hai kiểu: Một là trốn tránh để anh ta tùy ý phát bệnh; hai là chuốc thuốc ngủ để anh ta nằm mê man cho qua cơn.
Cho dù Minh Cẩm không phải thầy thuốc cũng có thể hiểu được, hai biện pháp kia đều là ý tưởng tồi.
“Những người này,” Minh Cẩm chần chờ, “Có phải mấy năm nay phát bệnh càng lúc càng lợi hại?”
“Đúng vậy.” Lục Trạm cũng buồn rầu, giơ tay vuốt mặt.
“Không tìm đại phu đến xem?” Minh Cẩm hỏi.
“Đâu có đại phu nào trị được chứng điên cuồng,” Lục Trạm cười chua xót, “Chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ vậy thôi...”
Trái tim Minh Cẩm trầm xuống, nàng hiểu rõ ánh mắt Lục Trạm như vậy có nghĩa là gì.
- - -- Đông Viên đã có người thường xuyên phát bệnh mà chết.
Bệnh về tinh thần ở hiện đại không còn xem như căn bệnh trí mạng, nhưng ở thời đại này không có bác sĩ chuyên ngành tâm lý, vì thế cũng không có cách gì giải quyết.
Minh Cẩm ngẫm nghĩ, ngập ngừng nói với Lục Trạm: “Em nhớ có đọc qua một quyển sách, nói rằng loại bệnh này có thể chậm rãi điều trị.”
Ở thời hiện đại, sau chiến tranh sẽ có các chuyên gia tiến hành điều trị tâm lý, mặc dù nàng không có giải pháp nào tốt, nhưng nàng không muốn dân cư Đông Viên phải tuyệt vọng như vậy.
“Điều trị ra sao?” Ánh mắt Lục Trạm sáng ngời, giữ lấy bả vai Minh Cẩm, “Là sách nào? Tựa là gì? Tìm ở đâu?”
“Trước hết chàng nghe em nói xong đã.” Minh Cẩm nắm tay Lục Trạm, mỉm cười nhẹ nhàng, “Em không phải đại phu, quyển sách kia cũng chỉ nhắc đến sơ lược, nhưng em cảm thấy nếu có hy vọng thì cứ phải thử một lần, chàng thấy sao?”
Tim Lục Trạm đập dồn dập, hồi lâu mới gật đầu.
“Giống như Mạc đại ca,” Minh Cẩm nhẹ giọng phân tích, “Huynh ấy không thể khống chế lực đạo bản thân, vậy nên để huynh ấy làm công việc gì đó cần tay chân nhẹ nhàng uyển chuyển mới có thể hoàn thành.
Cho dù một ngày hai ngày không thể giải quyết, một năm hai năm chắc hẳn sẽ tốt hơn.”
“Ý nàng là...” Lục Trạm ngẩng đầu nhìn Minh Cẩm, đôi mắt sáng long lanh.
“Ý em là,” Minh Cẩm mỉm cười với Lục Trạm, “Không nên để Mạc đại ca làm thợ rèn, huynh ấy cần dùng sức càng lớn thì càng không kiềm chế được.
Hãy để huynh ấy đi dệt chiếu, làm đậu hũ, thật sự không được thì kêu huynh ấy tới đây học thêu hoa với em.
Hiện tại Mạc tẩu tử còn khỏe, còn có thể chịu đựng được khi huynh ấy lên cơn, sau này tuổi lớn, nếu vẫn tiếp tục như thế, chẳng lẽ muốn nhìn tẩu ấy bị Mạc đại ca đánh chết hay sao?”
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, ánh mắt hiện lên một tia ý cười, ôm siết lấy nàng: “Ta đã từng nói với nàng điều này chưa, lúc trước khi quyết định cưới nàng thật là một ý tưởng tuyệt vời.”
“Chàng có thể nói vậy mỗi ngày, em không ngại đâu!” Minh Cẩm nghiêm trang đáp, cánh tay cũng quàng quanh cổ Lục Trạm.
“Ý tưởng của nàng không tệ,” Lục Trạm trầm ngâm, “Chỉ là Mạc đại ca vốn làm nghề rèn để mưu sinh, hiện giờ bảo huynh ấy đi làm đậu hũ, e rằng không những kiếm tiền không ra mà còn phải bù vào.
Các gia đình trong Đông Viên đều không giàu có.”
“Em biết.” Minh Cẩm gật đầu, “Nhưng mỗi khi Mạc tẩu tử bị thương thì phải bôi thuốc dưỡng thương, chẳng lẽ không tiêu tiền? Đông Viên cứ tiếp tục như vậy thì sẽ càng ngày càng thiếu hụt.
Muốn thay đổi thì phải có khởi đầu, hiện tại tuy không quá sớm nhưng cũng chưa quá muộn.”
“Mạc đại ca không phải là người bệnh nghiêm trọng nhất,” Lục Trạm thở dài, “Cùng lắm là không khống chế được lực đạo bản thân, chỉ có Mạc tẩu chịu tội một mình.
Nhưng một số khác sẽ đả thương người, phá hủy mọi thứ.”
"Bây giờ em chưa nghĩ ra được biện pháp gì tốt cho những người kia,” Minh Cẩm ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Bọn họ đều kết hôn rồi à?”
“Chỉ có một người chưa thành thân,” Lục Trạm đáp, “Mấy người khác đều có phụ nữ trong nhà.”
“Để em ngẫm lại rồi nói với chàng.” Minh Cẩm cười hứa.
Đời trước bà ngoại Minh Cẩm có bệnh đau đầu kinh niên, nàng học được một số kỹ thuật xoa bóp, phỏng chừng vẫn có công dụng.
Ngoài ra tìm người khai đơn dược trà để an thần định khí, dùng trường kỳ cho dù không thể trị tận gốc, ít nhất có thể giảm bớt thống khổ.
“Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được,” Lục Trạm nhìn Minh Cẩm đang đắm chìm trong suy nghĩ, vươn tay vỗ về nàng, “Cứ từ từ mà tới.”
Minh Cẩm quay sang mỉm cười với Lục Trạm, gật gật đầu.
Bọn họ sẽ dành cả đời ở đây, sẽ luôn nghĩ cách để chữa trị cho những người này.
Lục Trạm thực sự ghi nhớ những lời của Minh Cẩm, đi vào thành tìm một người có nghề làm đậu hũ, mở ra một xưởng đậu hũ ở Đông Viên.
Có mấy người cũng không thể khống chế lực đạo giống Mạc đại ca, hết thảy bị Lục Trạm lôi lại đây học việc.
Lục Trạm được coi là người có uy vọng nhất trong Đông Viên, tuy mọi người đều không biết anh chàng muốn làm gì nhưng cũng không dám nghi ngờ.
Làm đậu hũ không khó, đồng thời còn có thể cho ra rất nhiều sản phẩm phụ, tương lai làm thành công có thể bán được trong thôn, xét theo quan điểm trường kỳ thì mối kinh doanh này cũng không tệ.
Nhưng cho dù miếng đậu hũ cứng nhất cũng không chịu nổi sự "nâng niu" từ những bàn tay to như cái quạt hương bồ của mấy người đàn ông thô kệch.
Lục Trạm nghiêm khắc tuân theo phương pháp của Minh Cẩm, không cho phép mấy người kia dùng công cụ tiện tay, chỉ có thể dùng tay không và một bàn xẻng gỗ mỏng để di chuyển đậu hũ.
Mấy người kia vốn rất cường tráng, bình thường đều làm những công việc nặng nhất ở Đông Viên, hơn nữa còn có sức lực mạnh vô cùng; hiện giờ