"Phu nhân, Vãn Thúy trong phòng Ngũ thiếu gia tới ạ." Một tiểu nha hoàn đi vào, nhỏ giọng thông báo cho Minh Lan.
Minh Lan nhíu mày, nhìn thoáng qua Minh Cẩm, bảo tiểu nha hoàn: "Kêu nó đến đây!"
Tiểu nha hoàn chần chờ liếc sang Minh Cẩm, lại thấp giọng thầm thì với Minh Lan vài câu.
Minh Cẩm đứng dậy để không gian cho hai chủ tớ khe khẽ nói chuyện, còn mình thì chăm chú ngắm hoa thêu trên bình phong.
Nàng chưa từng thấy mẫu thêu này, cũng không biết dùng thủ pháp gì mà thêu rất đẹp.
Đúng dịp Minh Cẩm đang tìm mẫu thêu mới để làm quà sinh nhật cho chị cả, vì thế ngắm nhìn bình phong trước mắt một cách mê mẩn.
"Tỷ tỷ là người trong gia đình, không có gì phải ngại."
Giọng Minh Lan hơi cất cao làm Minh Cẩm hoàn hồn ngoái đầu nhìn lại, thấy Minh Lan cũng đứng dậy đi về phía mình.
"Tỷ thích cái này?" Minh Lan quay sang hỏi.
"Kiểu thêu chưa từng thấy bao giờ nên ngắm kỹ hơn." Minh Cẩm cười.
"Tỷ thật lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra đồ quý trọng nhất trong phòng." Minh Lan cười tủm tỉm chỉ vào tấm bình phong, giọng nói mang theo chút kiêu hãnh, "Đây chính là bình phong Ngự tứ, khắp thiên hạ cũng chỉ còn một tấm trong hoàng cung."
"Thật là bảo bối." Minh Cẩm gật đầu khen, "Hèn chi thoạt nhìn đã cảm thấy rất khí phái."
"Đồ Ngự tứ muội không thể đụng vào," Minh Lan kéo Minh Cẩm về chỗ cũ ngồi xuống lần nữa, "Còn tất cả những đồ khác trong phòng, nếu tỷ có thể vừa mắt thứ gì thì cứ cầm về chưng chơi."
"Nhà ta cũng không có chỗ thích hợp để chưng mấy đồ này," Minh Cẩm lắc đầu thầm buồn cười, ngôi nhà nhỏ trong nông thôn nếu có thêm mấy thứ như vậy, thật đúng là không biết đặt ở đâu.
Tiểu nha hoàn kia vẫn đứng yên tại chỗ, thấy hai người lại đây có vẻ hơi nôn nóng nhưng không dám lên tiếng, thật cẩn thận nhìn Minh Lan.
Minh Lan nhướng mày ra lệnh: "Kêu Vãn Thúy vào đây!"
Tiểu nha hoàn cuống quít khom người thưa vâng rồi đi ra ngoài.
Minh Cẩm nhìn Minh Lan một cách trêu ghẹo, mỉm cười gật đầu nói: "Không ngờ Minh Lan nhà ta cũng biết ra lệnh cho hạ nhân rồi."
"Tỷ chê cười muội." Minh Lan ai oán nhìn Minh Cẩm, sau đó cười lạnh, "Còn không phải đều bị bắt buộc à, hậu viện sau cổng lớn nên tâm tư của các nha hoàn bà tử cũng lớn hơn, còn muốn ỷ mình là người của phu nhân mà áp đảo muội.
Nếu không cho bọn nó biết lợi hại, ngày mai có thể bò lên đầu muội giương oai."
Minh Cẩm nhìn gương mặt vẫn còn trẻ con của Minh Lan hiện ra khí chất sát phạt sắc bén, biết em gái ở Phó gia ăn khổ rồi ở Giang gia chịu tội mới có thể biến thành bộ dáng như hôm nay -- vẻ mặt đoan trang quý phái nhưng đôi tay e đã dính máu -- trong lòng Minh Cẩm trăm mối cảm xúc ngổn ngang không biết nên nói gì.
"Tỷ," Minh Lan thấy Minh Cẩm nhìn mình với vẻ thẫn thờ, cô nàng hơi hoảng sợ vội nắm tay Minh Cẩm nói, "Tỷ đừng phớt lờ muội, muội không phải..."
"Ta biết nỗi khổ của muội." Minh Cẩm ngắt lời Minh Lan, cầm ngược lại tay em gái, thấy tay Minh Lan hơi lạnh bèn dùng sức xoa xoa cho ấm lên, cười nói, "Muội có thể tồn tại thật tốt ở nơi này là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì, ta vui mừng còn không kịp."
Minh Lan nhẹ nhàng thở phào, sắc mặt dịu đi một chút, lúc này mới chỉ ra ngoài cửa: "Vừa rồi muội định kể cho tỷ chính là chuyện này."
"Chuyện gì thế?" Minh Cẩm dò hỏi.
"Con trai của một vị đường huynh nhà Giang Du sống trong phủ," Minh Lan bĩu môi, "Vị đường huynh kia năm trước bị liên lụy trong trận triều đấu, bị biếm đến nơi khác.
Trước khi đi không yên tâm nên giao phó đứa con trai cho Giang Du, lại còn không phải là đứa bớt lo."
Minh Cẩm cúi đầu ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Bao lớn rồi?"
"Còn lớn hơn muội." Minh Lan có điểm bất đắc dĩ, cười khổ, "Tỷ nói xem, muội phải quản thúc gã cháu trai đó thế nào?"
"Muội quản thúc hắn làm gì?" Minh Cẩm không tán thành, "Để Giang Du tự nhọc lòng mới đúng.
Cháu trai lớn như vậy tránh tị hiềm còn không kịp, cùng lắm là giúp đỡ quản giáo một chút người hầu trong phòng hắn là đủ."
"Thằng đó thật sự khiến người đau đầu." Minh Lan day day thái dương, chán nản than.
Hai người còn chưa kịp nói tiếp thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt, rèm cửa bị vén lên, một đại a hoàn trông cứ như tiểu thư cúi đầu đi vào.
"Có chuyện gì vậy?" Minh Lan thản nhiên hỏi.
A hoàn kia quỳ bộp xuống đất, giọng khàn khàn, "Hồi phu nhân, Ngũ thiếu gia mới vừa lãnh một trăm lượng bạc ở phòng thu chi đi ra ngoài ạ."
Minh Lan khẽ biến sắc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt sắc bén nhìn a hoàn kia: "Chuyện lớn như vậy đến bây giờ mới bẩm báo, ta thấy coi bộ ngươi không muốn ở lại trong phủ nữa rồi."
Minh Cẩm quan sát a hoàn trước mặt, trông cách ăn mặc có chút thể diện, giống như loại đại a hoàn sẽ thu làm thông phòng.
Lúc này nó hơi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp nhưng nhuốm vẻ sợ hãi, trên má vẫn còn ẩn hiện vệt nước mắt, tóc hơi bù xù, trông như hấp tấp chạy tới đây bất chấp quy củ, có thể thấy được bị kinh hoảng biết bao nhiêu.
Nghe xong câu răn dạy không nóng không lạnh của Minh Lan, a hoàn kia lập tức rơi nước mắt ào ào, khóc ròng thưa: "Lúc gần đi Ngũ thiếu gia đe rằng, nếu biết nô tỳ tới chỗ phu nhân báo tin sẽ đánh gãy chân nô tỳ."
Minh Lan nhíu mày thở dài, phân phó tiểu nha hoàn bên cạnh, "Đỡ Vãn Thúy ra sau đi, thu xếp cho Vẫn Thúy ở tạm nhà kề phía Tây hôm nay, không cần quay về bên kia."
"Đa tạ phu nhân." Vãn Thúy vội dập đầu cảm tạ, thanh âm vang dội khiến Minh Cẩm giật cả mình.
"Ngươi đi tìm người gác cổng truyền lời cho lão gia, khi nào lão gia trở lại thì đến chỗ ta một chuyến." Minh Lan lại phân phó một nha hoàn khác, ngẫm nghĩ rồi dặn thêm, "Nếu Ngũ thiếu gia về trước thì đừng tiết lộ gì, cứ nói ta bảo Vãn Thúy lại đây giúp ta may một bộ xiêm y mặc Tết."
Nha hoàn kia thưa vâng, xoay người rời phòng.
Vãn Thúy cũng đi theo tiểu nha hoàn lúc đầu ra phía sau, trước khi đi