Mạc đại ca mang đến tin tức còn tồi tệ hơn.
Có một ông quan đến Đông Viên nhân lúc Lục Trạm đi vắng, thông báo cấp trên muốn trưng dụng ngọn núi nơi Đông Viên tọa lạc.
Nói cách khác, thôn xóm dưới chân núi tuy không động đến, nhưng dân cư trong Đông Viên không thể tiếp tục ở đây.
Bọn chúng mặc kệ người ta đi đâu, nhưng trong vòng ba tháng nhất định phải rời khỏi nơi mà họ không nên cắm dùi.
Minh Cẩm cảm thấy vô cùng nản chí, nơi này không phải thời hiện đại, ngay cả quyền sinh tồn cơ bản cũng chưa được bảo đảm, càng không cần đề cập đến cái gọi là quyền sở hữu tài sản.
Đừng nói đến loại đất rừng núi hoang vu không người ở này, cho dù là trang viên trong thành có khế đất đàng hoàng, chỉ cần kẻ cầm quyền đủ cao là có thể dễ dàng đoạt lấy bất cứ lúc nào.
Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên Tử.
Câu nói trên ép người tới mức hít thở không thông.
Minh Cẩm bất đắc dĩ phát hiện họ thậm chí không có thời gian để đau buồn, hiện tại điều duy nhất phải nghĩ chính là: Đông Viên nên giải quyết thế nào?
Nếu thật sự không còn cách nào khác mà cần phải dọn đi, nên làm sao bây giờ?
Chuyện này quan hệ đến cuộc sống của mấy chục nhân khẩu trong Đông Viên, nếu thật sự không thể tiếp tục ở đây, bọn họ phải đi đâu mới có thể tìm được một nơi cư trú thích hợp? Còn phải tốn bao lâu mới có thể xây dựng lại ngôi nhà cho bản thân?
Ngoài ra dưới sự trợ giúp của Minh Cẩm, một số cư dân Đông Viên bị tổn thương tâm lý đã tốt hơn trước một chút, nhưng ai có thể bảo đảm sau khi lặn lội đường xá đến một chỗ trời xa đất lạ, bệnh tình của họ sẽ không tăng thêm hoặc tái phát?
Tâm trạng Lục Trạm thật không tốt, ngay cả chuyến đi kinh thành dự định cũng bị hoãn lại.
Chàng ngồi một mình trong sân, nhìn bầu trời xa xăm không chớp mắt.
Thời tiết đầu mùa xuân vẫn chưa hết lạnh, ban đêm còn lạnh hơn ban ngày nhiều, dù mặc y phục mùa đông cũng không cảm thấy ấm áp bao nhiêu.
Minh Cẩm phủ thêm một áo choàng dày cho Lục Trạm, không có thời gian nhiều lời với chàng, còn rất nhiều việc nhà phải giải quyết.
Nàng dỗ con, nấu cơm, sắc thuốc cho Sở Hoài Uyên xong xuôi, Lục Trạm vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Nguyên trước đó cũng đã nghe được tin tức nhưng không thể giúp gì, vốn muốn ngồi cùng Lục Trạm bên ngoài chịu rét, bị Minh Cẩm trừng mắt đẩy về phòng nghỉ ngơi.
Sức khỏe của Tiểu Nguyên không thể so với Lục Trạm, lại vẫn là đứa trẻ, nếu lỡ trúng lạnh thì trong nhà càng thêm phiền toái.
Minh Cẩm nhìn Lục Trạm vẫn không nhúc nhích, đau lòng một trận, nhịn không được tiến đến kéo cánh tay chàng: “Về phòng thôi, bên ngoài quá lạnh.”
Lục Trạm bất động, nàng cũng bất động.
Qua một hồi lâu, Lục Trạm mới bất đắc dĩ nhìn về phía Minh Cẩm: “Nàng quay vào đi, thân thể ta chắc nịch, không sợ lạnh.”
“Nói bừa,” Minh Cẩm nhíu mày, “Cho dù thân thể chắc nịch cũng không thể chịu được cái lạnh nửa đêm.
Chàng còn có nhiều việc cần xử lý, đâu thể hủy hoại cơ thể mình như vậy? Mặc kệ thế nào vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức mới được, em không tin có chuyện gì không thể suy nghĩ trong phòng.”
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, hồi lâu mới thỏa hiệp nắm tay nàng cùng nhau quay vào, dọc theo đường đi vẫn siết chặt tay nàng không buông.
Mới vào buồng, Minh Cẩm đã bị bế ngang, Lục Trạm ném nàng xuống giường với một chút khẩn trương và thô lỗ, cúi người phủ lên.
Minh Cẩm sửng sốt, nhưng nhìn vẻ ủ dột trong mắt Lục Trạm lại không nói nên lời, chỉ có thể tận lực dịu dàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt v e lưng chàng.
Quần áo lần lượt bị tuột ra, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên.
……
……
Trong cơn buồn ngủ cực kỳ, Minh Cẩm lờ mờ cảm thấy Lục Trạm lại đứng dậy, mặc quần áo rồi bước ra ngoài.
Lúc này Minh Cẩm đã không còn sức bò dậy ngăn cản, trong lòng thầm bực bội không thôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng ta rời đi.
Cũng may đêm đã sắp qua, trời gần sáng rồi.
Khi Lục Trạm từ bên ngoài trở về, toàn thân ướt đẫm, mồ hôi ròng ròng, nhìn thấy Minh Cẩm dọn một chiếc ghế nhỏ đặt trước cửa phòng ngồi ngóng ra sân, gật gù sắp ngủ.
“Sao ngồi ở đây?” Lục Trạm tiến đến bế lên Minh Cẩm đưa vào nhà.
Minh Cẩm tỉnh dậy, thấy Lục Trạm mồ hôi đầm đìa cả người ướt sũng, đau lòng muốn chết giãy giụa xuống giường giúp chàng thay quần áo khô.
Lúc này không ai quan tâm đ ến mùi mồ hôi và vụ tắm rửa nữa.
Lục Trạm ôm Minh Cẩm vào lòng, mới phát hiện người nàng lạnh đến mức nào.
Anh chàng cảm thấy có lỗi nên cũng lóng ngóng giúp nàng thay quần áo, ôm nàng ngồi trên giường xoa bóp tay chân lạnh băng của nàng.
“Về sau đừng vậy nữa.” Vì để che giấu tâm trạng, giọng điệu Lục Trạm có vẻ cộc lốc.
“Chàng cũng vậy đấy thôi.” Minh Cẩm oán trách nguýt chồng một cái, ngoan ngoãn rúc vào lòng chàng sưởi ấm.
Trời biết nếu chàng ta không sớm trở lại, nàng sắp sửa chết cóng.
“Ta không sao.” Cả nửa ngày Lục Trạm mới thốt lên ba chữ như vậy.
“Là người phía Quân Nghiên giở trò quỷ chứ gì.” Minh Cẩm vẫn không nhịn được, chỉ ra.
Thời gian của hai sự kiện quá gần, Đông Viên đã thiết lập lâu như vậy mà không có vấn đề gì, nhưng cố tình lại xảy ra chuyện rắc rối khi có người muốn đánh chủ ý lên Đông Viên và Lục Trạm, thật sự khó mà không hoài nghi hai việc có liên hệ.
“Loại địa phương chim không thèm ỉa này, ngoại trừ bọn chúng thì ước chừng chẳng ai thèm nghĩ tới.” Lục Trạm cười lạnh.
"Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?” Minh Cẩm nhíu mày.
“Nàng hãy cùng ta vào kinh.” Lục Trạm đứng dậy xốc Minh Cẩm lên, “Nàng nên đưa Tiểu Nguyên và Tiểu Phi đến nhà Minh Lan ở nhờ một thời gian.”
“Vì sao?” Minh Cẩm nhíu mày.
“Bọn chúng dám trắng trợn táo bạo lấn tới như vậy, e là đã đạt thành hiệp nghị với Tướng quân,” Sắc mặt Lục Trạm u ám, “Ta không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì.”
Vẻ mặt Minh Cẩm nháy mắt trở nên khó coi, hồi lâu mới hỏi: “Vì sao chàng nói như vậy?”
“Vùng này luôn là địa bàn của Tướng quân, người nào muốn động nơi này thì phải vượt qua ải Tướng quân trước.” Lục Trạm thở dài, cười khổ, “Nếu Mạc đại ca nhận được tin tức, chứng tỏ Tướng quân đã buông tay với Đông Viên.”
“Sao có thể?!” Minh Cẩm thất thanh hô, “Không phải Tướng quân luôn dựa vào người ở đây làm việc cho