Sự tình tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn, nhưng Lục Trạm và Minh Cẩm đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Trường hợp xấu nhất chính là chuyển đi nơi khác, chỉ cần bọn họ không gia nhập phe đảng của Quân Nghiên, phỏng chừng Hoàng đế cũng không hơi đâu bỏ công đối phó với một đám thương phế binh.
Sau khi đưa ra quyết định, Minh Cẩm và Lục Trạm bắt đầu bận rộn thu dọn hành lý, chuẩn bị cùng toàn bộ dân cư Đông Viên dọn nhà.
Sở Hoài Uyên tỉnh dậy sau cơn hôn mê, và điều đầu tiên là chính thức xin lỗi Minh Cẩm.
“Lúc trước là ta sai rồi, hy vọng tẩu tử có thể tha thứ.” Sở Hoài Uyên thành khẩn nói, ánh mắt mang theo tia thống khổ.
“Tiểu Văn muốn anh làm gì?” Minh Cẩm lạnh mặt hỏi.
Sắc mặt Sở Hoài Uyên lập tức trở nên rất khó coi, trợn mắt nhìn Minh Cẩm.
“Tôi chỉ muốn biết,” Minh Cẩm thở dài, “Trước khi rời Đông Viên rõ ràng Tiểu Văn đã tính toán đối phó tôi, hiện giờ tất cả kế hoạch lại giống như do Quân Nghiên đứng ra.
Tôi không tin Tiểu Văn sẽ không trực tiếp làm điều gì đó nhắm vào tôi.”
Sở Hoài Uyên há miệng th ở dốc, bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, cố gắng nuốt nước miếng: “Tẩu tử sẽ không mong biết được đâu.”
“Mặc kệ tôi nghe xong trong lòng cảm thấy thế nào,” Minh Cẩm lắc đầu, “Tôi cần phải biết sự thật.
Thời gian qua vì con khốn đó luôn khiến tâm thần tôi không yên, nếu anh hy vọng tôi tha thứ, vậy hãy cho tôi thấy thành ý của anh.”
Sở Hoài Uyên mặt mũi trắng bệch, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với Minh Cẩm và phát hiện nàng không phải là một nữ tử nhu nhược, hồi lâu mới khô khốc nói: “Nó muốn ta tiếp cận tẩu tử, làm cho Lục Trạm hiểu lầm...”
Câu này nói đến đây, Sở Hoài Uyên đã bị con mắt hình viên đạn của Lục Trạm bắn tới không thốt nên lời, co rúm ở góc tường.
Sắc mặt Minh Cẩm cũng khó coi, Tiểu Văn quả nhiên càng thêm tiến bộ, biết cách tấn công những chỗ cấm kỵ nhất của phụ nữ.
Nếu lần này Sở Hoài Uyên không hoàn toàn tỉnh ngộ, không chừng thật sự giày vò bọn họ đến mức xảy ra chuyện gì.
“Lời này về sau không được nhắc lại.” Giọng Lục Trạm vô cùng băng giá khiến Sở Hoài Uyên tiếp tục cố thu nhỏ thân hình vào góc tường.
Minh Cẩm nhìn y hồi lâu, chỉ có thể thở dài: “Thôi, lúc này tôi cũng không rảnh làm khó anh, toàn bộ Đông Viên sắp chuyển đi, anh cũng nên giúp một tay.”
Sở Hoài Uyên vui mừng muốn thò người ra nhưng lại sợ ánh mắt Lục Trạm bên cạnh, vội vàng ngồi xổm trong góc gật đầu lia lịa: “Tẩu tử nói đúng lắm, tẩu cứ sai ta làm bất cứ việc gì đều được.”
Minh Cẩm cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, xoay người rời phòng.
Mấy ngày kế tiếp, mọi người đều thu dọn đồ đạc trong nhà, cố gắng sắp xếp hành lý cho đơn giản, bận tối mày tối mặt.
Lục lão cha và Lục lão nương dĩ nhiên cũng biết tin tức, vốn hai ông bà không trông cậy quá nhiều vào đứa con trai này, chỉ dặn dò bọn họ ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, chờ sóng gió trôi qua lại trở về.
Chẳng hiểu Lục Đại tẩu bị Lục lão nương giáo huấn đến mức ngoan ngoãn, hay vì biết bọn họ rời đi sẽ không phân chia tài sản mà trên mặt cũng lộ ra tươi cười, còn kéo tay Minh Cẩm nói vài câu quan tâm.
Diệp Tử vô cùng không nỡ xa bọn họ, khóc lớn một hồi rồi tuyên bố không thèm nói câu tạm biệt với Lục Trạm.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Nguyên ra mặt mới dỗ được với cô nàng khó chơi này, Diệp Tử mắt đỏ hoe dặn dò bọn họ phải sớm quay về.
Bên nhà chồng đã biết tin tức, Minh Cẩm đưa tin cho Phó gia nhưng không tính về nhà mẹ đẻ.
Lúc này cũng chả biết họ có thể bị người theo dõi hay không, cho dù bọn họ quyết định rời đi cũng đều âm thầm thu dọn, sợ để những người đó biết lại gây ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Còn vấn đề của Phó gia chắc cần phải làm phiền Giang Du đi lo.
Rốt cuộc, nếu thông gia xảy ra chuyện mất mặt, vậy thì mặt mũi Giang gia cũng không thể sáng rọi.
Minh Cẩm suy xét một hồi, cuối cùng quyết định đi đến nhà Minh Lan một chuyến.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp đi kinh thành thì Giang Du đã tới Đông Viên.
Hãy vào thăm nhà bà còm ở wattpad nhé!
“Đệ sẽ giúp mọi người.” Giang Du nhìn thấy bọn họ, câu đầu tiên chính là lời này.
Tuy không có sự khách sáo và hàn huyên thông thường, có vẻ hơi thất lễ và lỗ m ãng, nhưng khiến Lục Trạm và Minh Cẩm đều mỉm cười.
Chưa bàn đến hiện tại tiếng nói của Giang Du khá có trọng lượng trong triều đình và Giang gia lại là danh môn vọng tộc nhiều thế hệ, chỉ cần bất kỳ người nào có thể đưa tay giúp đỡ họ vào loại thời điểm này, cho dù là người không có mấy cân lượng cũng đủ khiến họ cảm thấy an ủi.
“Vào nhà trước đã.” Minh Cẩm mời Giang Du vào phòng khách.
Rót trà cho Giang Du xong, mọi người đều ngồi xuống mới tiếp tục thảo luận.
Tuy sức khỏe Sở Hoài Uyên vẫn còn chút suy yếu nhưng ít nhất không cần nằm bệt trên giường như trước, mấy ngày nay đều ở Lục gia hỗ trợ thu dọn hoặc trông Tiểu Phi.
“Trước tiên phải giải quyết vấn đề của Lục gia kia.” Giang Du khó xử nhìn Lục Trạm, “Không biết bọn họ tìm được người ở đâu, nhất định nói là từ chiến trường trốn về, cho dù bị tội đào binh cũng nhận.
Lục gia quá nghèo, hiện giờ thu được một số bạc lớn nên có chết cũng không nhả ra.”
Lục Trạm cúi đầu trầm ngâm một lát, đưa mắt nhìn Sở Hoài Uyên.
Sở Hoài Uyên như sực nhớ ra chuyện gì, nhìn Lục Trạm dò hỏi.
“Không thể để kẻ chết này ép chúng ta phát điên,” Lục Trạm nghiến răng, “Ta sẽ sai người đi liên lạc mấy nhà kia.”
“Sao?” Giang Du nghe Lục Trạm nói vậy, biết sự tình có chuyển cơ, vội hỏi, “Nghĩ ra biện pháp trị Lục gia rồi à?”
“Đúng là có một biện pháp,” Sở Hoài Uyên cười hắc hắc, vẻ mặt lộ ra tia âm hiểm, “Lục gia có thể không màng bất cứ điều gì, nhưng người khác đâu thể nào cái gì cũng không để ý.”
“Là chuyện thế nào?” Giang Du hứng thú.
“Đám binh lính đó căn bản không phải trốn về sau cuộc chiến, mà là lâm trận đi theo địch.” Lục Trạm lạnh lùng giải thích, “Mấy nhà kia biết con cháu bọn họ gây ra chuyện gì.
Lúc ấy Tướng quân nói cả nước mừng chiến thắng không nên để chuyện như vậy làm rối, vì thế đổi thành chết trận.
Người biết vụ này tuy rằng không ít, nhưng dù sao cũng là một điều đáng hổ thẹn nên không ai đề cập tới.”
“Nói cách khác,” Ý cười của Sở Hoài Uyên càng đậm, “Nếu chuyện này bị lôi ra vì một mình Lục Tử Minh sẽ làm rất nhiều người không cao hứng, mà vinh hoa phú quý của mấy nhà kia cũng không giữ nổi.”
“Thậm chí có khả năng