Lúc Minh Cẩm kêu Lục Trạm đến thư phòng, Lục Trạm vẫn đang thương lượng sự tình với Sở Hoài Uyên.
“Sao thế?” Lục Trạm vừa vào thư phòng là ngồi phịch xuống ghế, vớ ấm trà tu ừng ực.
“Uống từ từ thôi!” Minh Cẩm vỗ vỗ lưng cho chồng, buồn cười nhìn anh chàng.
Chờ Lục Trạm uống xong dùng tay áo lau miệng, nghi hoặc nhìn về phía mình, Minh Cẩm mới nói, “Em có điểm không rõ, muốn nghe chàng giải đáp.”
“Chuyện gì?” Lục Trạm nhướng mày.
Minh Cẩm rất ít khi nghiêm túc như vậy làm cho hắn cảm thấy rất quái lạ.
“Em sống ở Đông Viên không lâu nhưng cũng đủ để cảm giác được.” Minh Cẩm cân nhắc câu chữ, chậm rãi nói, “Chàng có ảnh hưởng rất lớn đối với người Đông Viên.”
Đâu chỉ ảnh hưởng lớn, những người đó gần như tôn sùng Lục Trạm, sẵn sàng làm Thiên Lôi để chàng sai đâu đánh đó.
“Ta thừa nhận.” Lục Trạm gật đầu, giải thích, “Năm đó là ta đưa bọn họ một đường lại đây.”
“Cho nên,” Minh Cẩm cố làm giọng mình ôn hòa và bình tĩnh, “Bao nhiêu người Đông Viên không cách gì khôi phục, em cảm thấy có nguyên nhân vì chàng.”
Lục Trạm sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng được Minh Cẩm đang nói gì, đôi mắt mở to một chút nhưng không tức giận, nhíu mày gật đầu: “Nàng nói có lý.”
Trong ánh mắt Lục Trạm mang theo một tia ảm đạm.
Nếu Minh Cẩm nói không sai, vậy thì những tổn thương mà các huynh đệ Đông Viên phải gánh chịu trong những năm qua có liên quan rất nhiều đến hắn, chuyện này khiến hắn cảm thấy chán nản mất tinh thần.
“Chàng đừng vội tự trách.” Minh Cẩm nắm tay chồng nhìn thẳng vào mắt chàng, “Hãy nghe em nói hết lời được không?”
“Nàng nói đi.” Lục Trạm dường như cảm thấy sự tiếp xúc thuần túy của đôi tay không thể giải tỏa thần kinh đột ngột căng thẳng, phải kéo Minh Cẩm ngồi vào lòng mình, gắt gao ôm lấy nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Tư thế này làm Minh Cẩm vốn muốn giải quyết vấn đề một cách lý trí và bình tĩnh có chút đỏ mặt, dưới ánh mắt như vậy khiến tai nàng cũng nóng bừng.
Minh Cẩm giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được, chỉ có thể đỏ mặt tiếp tục ngồi trên đùi Lục Trạm, cố gắng nghiêm mặt để tỏ ra khách quan.
“Em to gan phỏng đoán,” Minh Cẩm tìm một điểm ít mẫn cảm nhất để nhập đề, “Dường như chàng rất chán ghét chiến tranh?”
“Ta nghĩ nàng đã biết chuyện này.” Lục Trạm lẩm bẩm, không rời mắt khỏi Minh Cẩm, hy vọng nhìn ra điểm gì đó từ ánh mắt của nàng.
“Chàng một đường dẫn dắt người Đông Viên đi tới, tương đương với thủ lĩnh tinh thần của họ.” Minh Cẩm nhẹ nhàng vuốt v e cánh tay Lục Trạm, “Cho nên, suy nghĩ của chàng về chiến tranh, ác cảm này đã ăn sâu vào trái tim của người Đông Viên.”
“Nàng nói rõ hơn đi.” Lục Trạm cau mày, ánh mắt gần như hung dữ.
“Ý em là,” Minh Cẩm nhẹ giọng giải thích, “Các huynh đã sống sót trên chiến trường bao nhiêu năm, tất cả niềm tự hào và danh dự cũng như dũng khí và trí tuệ của mọi người đều đến từ cuộc chiến.
Mà chàng, người lãnh đạo mà họ tôn thờ lại chán ghét chiến tranh tận đáy lòng.”
Đây có vẻ là một kết luận lố bịch, nhưng đó là sự thật.
Minh Cẩm luôn hy vọng có thể làm cho những cựu chiến binh có trạng thái tâm thần tồi tệ trở nên tốt hơn, vì vậy vẫn luôn tìm kiếm câu trả lời cho loại bệnh tình này.
Bây giờ chứng kiến Lục Trạm quá buồn rầu, Minh Cẩm luôn tự hỏi, rốt cuộc là điều gì có thể khiến nhóm người Đông Viên rõ ràng là chiến sĩ cường đại nhất lại trở nên ẩn dật và tiêu cực như vậy.
Hiện tại, nàng cảm thấy hình như mình sắp chạm vào cánh cửa.
“Chàng đã phủ nhận hết thảy giá trị của chàng.” Minh Cẩm đau lòng vuốt v e gương mặt Lục Trạm, “Chàng cảm thấy tất cả những gì bản thân trả giá để có được đều không còn ý nghĩa, bị thao tác trong một trò chơi.
Trong trò chơi này, bá tánh chính là người chịu thiệt, kẻ được lợi là đám nắm quyền, còn các huynh là những người đã cho ra tất cả nhưng rốt cuộc chỉ tiếp tay cho bọn bất lương, chẳng có chút giá trị gì.”
Đôi mắt Lục Trạm tối sầm, hồi lâu mới khàn khàn nói: “Đúng vậy.”
“Loại suy nghĩ này rất phổ biến ở Đông Viên, và em không có tư cách chỉ trích suy nghĩ của mọi người,” Minh Cẩm cố gắng vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày của Lục Trạm, nhẹ giọng nói, “Nhưng điều em muốn chỉ ra chính là, nếu không có cảm xúc tích cực dẫn đường, các huynh vẫn luôn bị khống chế bởi những cảm xúc tiêu cực, bao gồm cả chàng.”
Cơ mặt Lục Trạm giật giật, đôi mắt sâu không thấy đáy.
“Đừng như vậy.” Minh Cẩm ôm mặt chàng, “Các huynh không phải lao vào cuộc chiến vì tranh giành quyền lực, các huynh trả giá hết thảy để đổi lấy sự an cư lạc nghiệp cho bá tánh, chỉ bằng điểm này cũng đủ cho các huynh cảm thấy tự hào.”
“Không phải như thế.” Lục Trạm nhắm mắt không nhìn Minh Cẩm.
Cảm giác đầu đau kịch liệt khiến hắn nhịn không được nhíu mày càng chặt.
Minh Cẩm nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho chàng, ngón tay bay múa trong khi nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Các huynh đều là anh hùng.
Tựa như Quân Nghiên đã nói, nếu không có các huynh đổ máu hy sinh, e là hiện tại dị tộc đã tiến vào chiếm giữ kinh thành, bá tánh thiên hạ sẽ gặp tai ương...”
Lục Trạm chộp tay Minh Cẩm siết thật chặt, đột nhiên mở bừng mắt, tròng mắt đỏ ngầu, thấp giọng gầm lên: “Nàng thật sự không biết! Những năm đó chỉ là cuộc chiến của hai phe tướng cũ và tướng mới muốn cân bằng thế lực.
Cuộc chiến chân chính với dị tộc chỉ vào mấy tháng ban đầu và một năm cuối cùng, tất cả thời gian còn lại đều là...” Lục Trạm không thể tiếp tục, nhưng ý thức đã được thể hiện hoàn chỉnh.
Minh Cẩm thật không ngờ, sau khi trải qua nhiều cuộc chiến như vậy, hóa ra bên trong còn có ẩn tình!
Nói cách khác, cuộc chiến bấy lâu chẳng qua là một cuộc thanh trừng lớn của triều đình, mà tất cả những gì tướng sĩ và bá tánh ở biên quan phải gánh chịu chỉ là một hồi tai bay vạ gió? Cái gọi là xâm lược thực chất phần lớn là bịa đặt?
Khó trách các cựu chiến binh Đông Viên lại có cảm xúc quái dị như vậy.
Bọn họ đều từng vào sinh ra tử trên chiến trường bao nhiêu lần, theo lý thuyết không nên có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Thời đại này đâu có cái gọi là chủ nghĩa nhân đạo, những người tinh thần yếu ớt thì đã không có khả năng sống sót trở về từ chiến trường, còn các chiến binh