“Triệu cô nương có lẽ không biết nhiều lắm đâu.” Minh Cẩm an ủi, “Cô ả không có khả năng biết kỹ càng tỉ mỉ mọi chuyện, chẳng phải trước đó cô ả thường xuyên đoán sai mới xảy ra vấn đề? Không thấy được cô ả thật sự biết chi tiết.”
“Vụ này có ảnh hưởng rất lớn đến Hoài Uyên,” Lục Trạm vẫn nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Cụ thể là chuyện gì ta không thể tiết lộ, nhưng tuyệt đối là một vụ khiến hắn không bao giờ muốn nhắc tới, thậm chí vĩnh viễn không muốn nhớ đến.
Cũng khó trách hắn bị phong thư kích thích thành như vậy.”
Vì để kéo gần quan hệ với người khác mà lôi ra tâm sự thầm kín của người ta phơi bày dưới ánh mặt trời, đào lên chuyện riêng bí ẩn nhất của người ta rồi cùng đương sự thảo luận, loại hành động này quả nhiên là đặc điểm của nữ chính trong truyện xuyên sách.
Minh Cẩm rốt cuộc có chút tội nghiệp Sở Hoài Uyên, tuy không tự mình ra tay khiến Sở Hoài Uyên nếm mùi đau khổ, nhưng cho dù trước đó Sở Hoài Uyên che chở Tiểu Văn, hiện giờ y bị trừng phạt như vậy đã đủ rồi, không cần nàng động thủ.
Lục Trạm không biết lá thư kia viết gì, nhưng hậu quả chính là Sở Hoài Uyên nổi trận lôi đình muốn giết người.
Nếu dân Đông Viên muốn giết ai, không phải giống người bình thường chỉ tuyên bố như vậy rồi nghiến răng nghiến lợi một trận là cho qua.
Huống chi, Quân Nghiên đã biết bí mật chôn sâu nhất trong lòng mà Sở Hoài Uyên không muốn để ai phát hiện, với tính cách của Quân Nghiên, nào biết cô ả sẽ còn tiết lộ việc này cho ai khác nữa?
Tưởng tượng đến bí mật đã được mình ẩn nhẫn cất giấu bao nhiêu năm chợt có khả năng bị vô số người biết, Sở Hoài Uyên sắp xuất huyết não.
Y không rảnh ngồi xổm góc tường làm ra vẻ âm trầm, bật dậy như lò xo bắn lao ra khỏi nhà, hồi lâu vẫn chưa trở về.
Chuyện đến nước này, biện pháp duy nhất có thể khiến người hoàn toàn câm miệng phỏng chừng chỉ có con đường hủy thi diệt tích.
Sở Hoài Uyên biến mất suốt ba ngày, bào chế độc dược suốt cả một đêm, không màng đến giấc ngủ, trợn to đôi mắt tràn ngập tơ máu trông vô cùng khủng bố, như một trận gió xông tới tìm Lục Trạm.
Tuy y muốn động thủ nhưng tuyệt đối không có khả năng móc ra con dao phay đi băm người.
Nếu Quân Nghiên gia nhập phe đảng, bên người dĩ nhiên sẽ có không ít hộ vệ.
Không có sự hỗ trợ của Lục Trạm, một mình y dựa vào độc dược khó có thể làm được việc.
Trải qua ba ngày mà Sở Hoài Uyên vẫn không thể hồi phục, trước nay y chưa từng thấy một cô nương nào như vậy -- -- nếu hiện tại Quân Nghiên còn có thể xưng là cô nương.
Sở Hoài Uyên cảm thấy nghẹn uất khó chịu, vốn tưởng rằng huynh đệ của mình đã biết chuyện đó, cuối cùng không nhịn được bày tỏ sự bất mãn với Lục Trạm, trong lời nói tự nhiên tiết lộ những gì viết trong thư.
Không ai có thể ngờ được, bức thư khiến Sở Hoài Uyên đỏ mắt muốn đại khai sát giới hóa ra là một bức -- -- thư tỏ tình.
Đầu tiên là viết về đề tài trong quá khứ nghĩ đến rợn người thành một bài thơ trữ tình tự sự, sau đó toàn những từ như "Hiểu nỗi khổ trong lòng huynh, cảm thấy đau lòng cho sự bất lực của huynh" linh tinh gì đó khiến não Sở Hoài Uyên nhanh chóng sung huyết, cuối cùng cô ả nói với Sở Hoài Uyên rằng ả sẽ không xa cầu bất kỳ sự đáp lại nào, chính mình sẽ luôn đứng sau lưng y âm thầm bảo hộ, cho y một nơi để quay về bất cứ lúc nào.
Sở Hoài Uyên suýt chút nữa hộc máu, hai mắt đỏ bừng hét to: “Ả cho rằng ả là cái thá gì? Ông đây cần ả tội nghiệp à?” Nói xong còn giơ tay định đập bàn một cái, bị Lục Trạm lanh tay lẹ mắt chặn lại, cứu được cái bàn nhà mình một mạng.
Lục Trạm thật vô ngữ, do dự mãi vẫn không nói cho Sở Hoài Uyên biết khi Quân Nghiên tới nhà, không chỉ tiên đoán Lục Trạm mình đây sẽ chết, còn thiếu điều dịu dàng quấy rối mình.
Tuy tiết lộ việc này có khả năng làm Sở Hoài Uyên bình tĩnh một chút, nhưng Lục Trạm không muốn nhắc đến chuyện này ngay cả với huynh đệ -- Bị một ả gái lầu xanh dùng cách thức quỷ dị như vậy ve vãn, thật không phải chuyện quang vinh gì!
Lục Trạm chỉ vỗ nhẹ bả vai Sở Hoài Uyên, không nói lời nào.
Phải nói gì đây chứ? Thông cảm hay thấu hiểu? Hoặc là cùng chửi rủa với Sở Hoài Uyên?
Đối với một bức thư như vậy, một người như vậy, Lục Trạm thật sự không biết nên dùng lời nào để an ủi Sở Hoài Uyên.
Minh Cẩm nghe Lục Trạm kể xong cũng hết ý kiến.
Cô ả này trước nay đâu có dấu hiệu mê trai, sao bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với người Đông Viên kiểu này? Vừa nhắm vào Lục Trạm rồi lại chuyển hướng sang Sở Hoài Uyên, thế mà nàng cứ cho rằng Quân Nghiên thích quyền lực và tiền tài chứ không phải đàn ông.
Không biết Tiểu Văn thân là dưỡng nữ của Sở Hoài Uyên, nếu biết Quân Nghiên giở trò này thì sẽ có cảm tưởng gì, Minh Cẩm hằn học nghĩ.
“Vụ này e rằng có biến hóa.” Lục Trạm nói riêng với Minh Cẩm, “Hai ngày nữa có lẽ chúng ta phải ra ngoài một chuyến.”
Minh Cẩm nhướng mày thắc mắc nhìn Lục Trạm: “Chẳng lẽ Sở Hoài Uyên muốn đi báo thù, các huynh đệ còn phải theo hộ tống?”
Hiểu biết của nàng về báo thù rõ ràng chênh lệch rất nhiều so với hiểu biết của người Đông Viên.
Minh Cẩm cứ tưởng cùng lắm là Sở Hoài Uyên chạy tới phun nước độc vào Quân Nghiên, căn bản không ngờ Sở Hoài Uyên sẽ trực tiếp muốn lấy mạng cô ả.
Rốt cuộc đấy chỉ là một bức thư mà thôi, còn là một bức thư tỏ tình.
Nếu gạt qua một bên sự phẫn nộ của Sở Hoài Uyên không đề cập tới, chuyện này thật ra còn mang màu sắc lãng mạn.
Nhưng Sở Hoài Uyên hiển nhiên không rộng lượng như Minh Cẩm, càng không cười bỏ qua chuyện như vậy, y là một trong số ít dân cư Đông Viên hoàn toàn không màng đến tính mạng con người, y chỉ bảo vệ người y quan tâm.
Trước kia, y chỉ quan tâm đến cuộc sống vui vẻ của Tiểu Văn, chết sống của Minh Cẩm chỉ là thứ yếu.
Vì thế y mới có thể mặc kệ Tiểu Văn dùng đủ loại thủ đoạn đối phó Minh Cẩm, không cảm thấy con cái nhà mình có gì sai.
Mà đối với Quân Nghiên là kẻ khơi gợi ký ức đau khổ nhất của y, dĩ nhiên y sẽ không dễ dàng buông tha, mạng người trong mắt y thật sự chẳng là cái đinh gì.
“Không đến mức phải hộ tống,” Lục Trạm toét miệng cười lộ ra một hàm răng trắng, sau đó vẻ mặt âm trầm, “Nhưng nếu Sở Hoài Uyên muốn đại khai sát giới, vậy cứ theo ý hắn.”
Lục Trạm không nhắc tới tính tình thối của Sở Hoài Uyên, với sự thông tuệ của Minh Cẩm, hắn chỉ cần nói ra lời này là Minh Cẩm sẽ lập tức liên tưởng đến vụ Tiểu Văn.
Sở Hoài Uyên và Minh Cẩm thật vất vả mới hòa hoãn được quan hệ, hắn mới không cần lỡ miệng mà phá hỏng.
Minh Cẩm sửng sốt một hồi, nhìn thấy trong mắt Lục Trạm lóe lên