Xuống được chân núi thì trời đã tối, bà cụ Phó lập tức đưa đám Minh Cẩm về nhà, cũng không biết rốt cuộc Quân Nghiên thế nào.
Minh Cẩm về đến nhà nhìn kỹ mới phát hiện ngọc bội bị nứt một đường ở giữa, cũng may phải soi lên ánh sáng mới thấy.
Minh Cẩm vội vàng buộc chặt hà bao không dám lấy ra, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác khác thường.
Lúc trước khi Giang Du xuyên tới cũng bị quăng ngã đập đầu, sau đó ngọc bội rớt ra, lần này Quân Nghiên cũng giống thế, đụng đầu hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại, nghĩ tới hồi nàng mới xuyên tới đây cũng vừa mở mắt là thấy khối ngọc này...
Minh Cẩm càng nghĩ càng hoảng sợ, nhưng tự an ủi chính mình chỉ là trùng hợp, vẫn cất giữ ngọc bội trong người.
Một phen vất vả của bà cụ Phó cuối cùng không uổng phí, chưa đầy hai ngày, Triệu Tuân dẫn theo Triệu Hiên Tri tới nhà bái phỏng.
Triệu Tuân và ông Phó nói chuyện trong thư phòng, Giang Du dí dỏm hài hước, dư sức lừa gạt mấy đứa nhóc, Triệu Hiên Tri thực mau chuyện trò rôm rả với Giang Du, chỉ tiếc hắn rất kín miệng, từ đầu tới đuôi đều không lộ ra nửa câu về Quân Nghiên.
Giang Du cũng biết điều, chưa bao giờ hỏi thăm về Triệu gia, chỉ bình thơ luận văn, thỉnh thoảng đạo một hai câu danh ngôn, vậy mà đủ hù Triệu Hiên Tri xoay vòng vòng, làm Minh Lan luôn nhiệt tâm có chút sốt ruột.
Người Phó gia cảm thấy hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, bỗng nhiên nhận được thư từ Lục gia.
Trong thư cho biết sức khỏe Lục lão phu nhân đột nhiên không tốt, Lục phu nhân sợ chậm trễ thêm ba năm, nói ba ngày sau sẽ phái người tới đón Minh Cẩm thành thân, của hồi môn gì đó chưa kịp chuẩn bị cũng không sao, thậm chí Lục thiếu gia bởi vì không dám rời giường bệnh tổ mẫu nên chỉ có thể sau khi thành hôn tới cửa thỉnh tội.
Bà cụ Phó trong lòng không vui, lúc này Tề thị và mẹ chồng đứng cùng một phe: Hấp tấp gả đi như vậy, người biết chuyện còn cho là cưới hỏi đàng hoàng, người không biết sẽ nghĩ đây là thu phòng nạp thiếp, đề nghị kiểu gì kỳ vậy?
Nhưng sau khi do dự một hồi, bà cụ Phó vẫn quyết định đồng ý thỉnh cầu của Lục gia.
Minh Cẩm đã lớn tuổi, mọi người cũng đã gặp mặt Lục Trạm, nhân phẩm không kém, nếu không màng thị phi mà tức giận hủy bỏ cuộc hôn nhân này, danh dự giữ suốt bao nhiêu năm sẽ bị biến mất trong gang tấc, hơn nữa, chẳng lẽ muốn để Minh Cẩm tìm nhà chồng một lần nữa? Mười bảy tuổi mới đi tìm nhà chồng, chưa nói đây là một chuyện khó vô cùng, trong thôn căn bản không có đối tượng thích hợp.
Một khi quyết định, từ trên xuống dưới Phó gia bắt đầu bận rộn.
Tuy Lục gia đã đồng ý của hồi môn có thể giản lược, nhưng Tề thị đâu thể nào để con gái mình xuất giá chật vật như vậy.
Bà cố gắng tận sức thu xếp, không cho Minh Cẩm giúp đỡ mà sai sử Minh Lan quay vòng vòng, hoàn toàn không còn thời gian chơi đùa.
Minh Cẩm hóa ra lại rảnh rang nhất.
Bà cụ Phó kêu nàng vào phòng, dạy nàng làm con dâu Lục gia thế nào, làm thế nào lấy lòng cha mẹ chồng, làm thế nào sống hòa thuận với em chồng, vân vân...!Minh Cẩm ngồi nghe mà não sưng to, còn phải cố chống tinh thần ép bản thân phải nhớ kỹ.
Rốt cuộc Phó gia và Lục gia đã quen biết từ xưa, bà cụ Phó coi như cũng có kinh nghiệm tác chiến, còn tốt hơn nhiều so với xuất giá mà chẳng biết gì.
"Con bé Lưu gia lại đây thăm Minh Cẩm." Tề thị nói khẽ với bà cụ Phó, "Cho phép Minh Cẩm gặp mặt đi ạ, coi như từ biệt."
Bà cụ ngẫm nghĩ, miễn cưỡng gật đầu: "Không có lần sau."
Tề thị thưa vâng, vội dẫn Minh Cẩm ra khỏi phòng rồi kéo nàng sang một bên, lén đưa cho Minh Cẩm một hà bao nhỏ: "Con hãy giữ kỹ cái này, đừng để Lục gia biết, không chừng tương lai sẽ dùng tới."
Minh Cẩm cầm hà bao kia mới biết Tề thị rốt cuộc cho mình cái gì, trong lòng xót xa: "Nhà mình vốn dĩ không giàu...!"
"Không giàu nhưng khi nữ nhi xuất giá phải có chút gì đó phòng thân." Tề thị thấy Minh Cẩm còn muốn từ chối bèn gạt đi, "Mẹ biết tổ mẫu sẽ cho con một phần, nhưng đó là phần của tổ mẫu, đây là phần của mẹ, tuy không quý giá bằng những thứ của tổ mẫu nhưng con đừng chê."
"Mẹ." Minh Cẩm nắm chặt hà bao, nước mắt trào ra.
"Được rồi, khóc cái gì?" Tề thị vội lau nước mắt cho nàng trong khi chính mình cũng nhỏ lệ, cuống quít quay đầu đi, "Tiểu Ngọc còn chờ con kìa."
Minh Cẩm rốt cuộc không nhịn được, vươn tay ôm Tề thị một chút rồi lập tức buông ra.
"Con bé này làm cái gì không đâu!" Tề thị đỏ mặt, giơ tay đập nàng một cái, "Chẳng biết lớn nhỏ."
Minh Cẩm quay đầu lại cười với bà, xoay người vào phòng.
Lưu Tiểu Ngọc hiển nhiên đã đợi trong phòng một hồi, thấy nàng vào cũng đỏ mắt, đứng lên nửa ngày chưa thốt ra được một câu.
"Làm gì vậy?" Minh Cẩm kéo cô nàng ngồi xuống, "Tốt xấu gì cũng nổi danh là tức phụ đanh đá trong thôn, sao có thể rớt kim đậu làm giảm uy danh."
"Xì." Lưu Tiểu Ngọc phỉ nhổ, rốt cuộc lộ ra nụ cười, "Vừa rồi ta còn lo lắng ngươi gả xa như vậy có thể chịu khi dễ hay không, hiện tại phát hiện thật là rỗi hơi nhọc lòng."
"Biết thì tốt." Minh Cẩm gật đầu, hất cằm, "Còn không phải là anh chàng quê mùa, sợ gì!"
Lưu Tiểu Ngọc biết nàng đang an ủi chính mình, thở dài, "Thôi đi, ở trước mặt ta không cần làm bộ làm tịch.".
Minh Cẩm trầm mặc, hồi lâu mới khẽ khàng nói, "Ta thật không sợ."
"Ta biết ngươi không sợ." Lưu Tiểu Ngọc không buông tha, cứ trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.
Minh Cẩm rốt cuộc đỏ mắt, tất cả bộ dáng khoe mẽ và kiêu ngạo đều vứt sang một bên, gục đầu xuống, "Thật sự không nỡ rời nhà, không nỡ xa mọi người."
Lưu Tiểu Ngọc tiến