Sau giờ Ngọ.
Minh Thụy bị cha Phó xách tai vào thư phòng học hành, Minh Lan rốt cuộc phải đi theo Tề thị học nữ công dưới con mắt hình viên đạn của bà.
Mỗi ngày Minh Cẩm có thể học ké, luyện một trang chữ.
Chữ của nàng khá đẹp, không có kiểu thanh tú yếu ớt của phái nữ mà trông cứng cáp mạnh mẽ.
Theo như lời Tề thị thì vụ luyện chữ này chính là tốn giấy tốn mực, chẳng có chút xíu ích lợi gì; thế nhưng cha Phó lại thích, mỗi ngày đều kêu con gái đến thư phòng luyện chữ đọc sách, tuy không thể dạy tỉ mỉ như với Minh Thụy nhưng cũng bỏ công sức không ít cho nàng.
Đáng tiếc nàng không có quá nhiều thời gian rúc trong thư phòng, chỉ một lát là Minh Cẩm cáo biệt phụ thân và đệ đệ, đi đến phòng tổ mẫu.
Bà cụ Phó đã chờ sẵn trước cửa.
Mỗi ngày vào giờ này, Minh Cẩm phải tản bộ trong sân với bà nội.
Sau giờ Ngọ ánh nắng ấm áp, đúng là khoảng khắc tốt nhất của mùa xuân, thế mà trong lòng Minh Cẩm âm thầm kêu khổ.
Sớm biết nên cởi bớt đồ mặc bên trong, chốc lát quay cuồng ra một thân mồ hôi, mặc kệ là giặt quần áo hay tắm gội đều thực phiền toái.
Bước chân bà cụ Phó rất nhẹ nhàng, chậm rãi đi dạo trong sân, quay đầu nhìn Minh Cẩm, “Hôm tết làm bộ quần áo mới, sao cháu không mặc?”
“Cháu thích bộ này ạ.” Minh Cẩm cười.
Bộ đồ kia tính để dành khi ra khỏi nhà mới diện, bình thường ở nhà vẫn nên mặc bộ này tốt hơn, tuy hơi cũ nhưng vải mặc lâu rồi trở nên mềm mịn, thoải mái hơn nhiều so với đồ lụa thêu hoa.
“Đã thành một thiếu nữ rồi." Bà cụ Phó nhìn kỹ Minh Cẩm, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve má nàng.
Tay bà nội khô ráo ấm áp, xúc cảm mềm mại, Minh Cẩm không né tránh, mỉm cười nhìn bà cụ Phó.
Tuy rằng bà nội thường xuyên cố chấp đến kinh người nhưng Minh Cẩm lại không chán ghét bà.
Nàng biết bà nội thật sự không có ý xấu, chỉ dùng chính cách thức của mình suy nghĩ cho Phó gia.
Nhiều khi bà cụ Phó còn hà khắc với bản thân hơn là với người nhà, những quy củ làm người đau đầu thì cả đời bà cụ không hề vi phạm nửa điểm, chỉ điều này thôi cũng đủ có được sự tôn trọng xứng đáng.
“Trong số bọn trẻ nhà này, chỉ có cháu là đứa hào phóng ổn trọng, mang bộ dáng của người Phó gia,” Bà cụ Phó nhíu mày, cầm tay Minh Cẩm kéo vào phòng mình.
Minh Cẩm biết rõ bà cụ Phó không thích tiểu bối miệng lưỡi, không nói lời nào chỉ lẳng lặng theo bà nội vào phòng.
“Mẫu thân cháu chắc đã nói với cháu rồi,” Bà cụ Phó ngồi xuống, nụ cười mang theo một tia châm chọc, “Về chuyện hôn nhân của cháu.”
Minh Cẩm vội làm ra vẻ mờ mịt, lắc đầu: “Mẫu thân không nhắc gì với cháu hết ạ.”
Bà cụ Phó liếc nàng một cái, cũng không vặn hỏi chỉ nói: “Ta quyết định muốn giữ chữ tín trong việc hôn nhân của cháu với Lục gia, không chịu để mẫu thân cháu tìm nhà chồng cho cháu, cháu có oán ta cũng phải thôi.”
Minh Cẩm ghé lại gần, cười ngọt ngào, “Đâu có ạ, cháu vốn không nỡ xa ngài và mẫu thân, ước gì ở nhà lâu thêm mấy năm đấy!”
“Ta cũng cho rằng cháu còn nhỏ, không cần sốt ruột,” Bà cụ Phó nhìn Minh Cẩm thở dài, “Nhưng xem quần áo trên người cháu kìa, bộ này mới làm năm trước mà vóc người đã không còn giống đứa bé, cao lên thật nhanh, thật là một thiếu nữ rồi.”
Minh Cẩm hơi mím môi, có chút ai oán.
Nàng cũng không biết vì sao cái thân thể này chẳng cao bao nhiêu, mặc dù nàng đã cố lén nhảy nhót tập những động tác duỗi gân cốt nhưng vẫn lùn hơn Tề thị một cái đầu.
“Thật ra mấy năm trước, Lục gia đã có liên lạc,” Bà cụ Phó cười có chút giảo hoạt.
Trong lòng Minh Cẩm thất kinh, trợn tròn mắt, “Người Lục gia có liên lạc rồi ạ?”
Bà cụ Phó gật đầu, “Khi đó vào lúc Minh Lan và Minh Thụy còn nhỏ, lại cùng nhau bị bệnh, cha mẹ cháu bận đến nỗi chân không chạm đất, cháu lại không có bao lớn nên ta chưa nhắc tới.”
“Vậy...” Minh Cẩm muốn hỏi vậy sao không nói cho Tề thị nhưng nén lại, nếu đã không nói dĩ nhiên có vấn đề.
Ngần ấy năm nàng đã thăm dò rõ ràng tính tình của bà nội, tuyệt đối thuộc về siêu cấp lão đại của Phó gia -- Nếu nàng hấp tấp hỏi, bà cụ nhất định sẽ xoay chuyển đề tài bắt đầu giảng quy củ, hơn nữa không bao giờ nhắc tới sự tình Lục gia với nàng.
[Tốt xấu gì cũng là đại sự chung thân của người ta mà,] Minh Cẩm ai oán nghĩ thầm.
Từ khi nào nàng đã lưu lạc đến nông nỗi phải dùng phương pháp đối phó địch nhân để hỏi thăm tin tức vị hôn phu.
Minh Cẩm nhẫn nại làm ra vẻ ngoan ngoãn, chỉ ngóng trông bà cụ Phó phúc hậu một chút nói xong đề tài này, đừng hé một nửa giấu một nửa hành người ta ăn không ngon ngủ không yên.
“Cháu cũng biết rồi đó, Lục gia và Phó gia chúng ta giống nhau, đều đắc tội Trương đại nhân mà bị truất biếm về nhà,” Bà cụ Phó thở dài, sắc mặt ảm đạm, “Hiện giờ thế lực của Trương đại nhân còn lớn hơn nữa, con đường học hành trước mắt không thể thực hiện được.
Phó gia có ta chống đỡ, vẫn có thể kiên trì đi theo con đường này, nhưng Lục gia lại có ý tưởng khác.”
Vẻ mặt Minh Cẩm không thay đổi, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm -- Nếu trưởng bối Lục gia cũng ngoan cố như bà cụ Phó, coi bộ gả qua cũng không sống tốt.
Bà cụ Phó lườm Minh Cẩm một cái, cười lạnh, “Cháu nghĩ cái gì ta đều biết, nhưng cháu cũng phải hiểu, Phó gia chỉ cần tồn tại một ngày, cốt khí văn nhân không thể vứt bỏ!”
Trong lòng Minh Cẩm chửi thầm, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ.”
Nàng được hưởng nền giáo dục bình đẳng hơn hai mươi năm, cho dù bà cụ Phó nói