“Chàng...” Minh Cẩm nhìn bộ dạng đầy bụi đất của Lục Trạm, gần như không thốt nên lời, hồi lâu mới lắp bắp, “Sao chàng lại chạy tới đây?”
“Nếu hiện tại không nhân cơ hội lại đây, chờ vào cửa viện thì càng không thể đến.” Lục Trạm cười giải thích, đặt túi vải trong tay xuống đất, “Nàng nhìn xem đúng hay không?”
“Gì thế này?” Minh Cẩm cúi đầu nhìn túi vải cực kỳ bẩn thỉu, hoa văn và tấm vải trông rất quen mắt, chỉ là miếng vải dính đầy bùn đã biến thành màu nâu xỉn, nhận không ra rốt cuộc là cái gì.
“Mở ra sẽ biết.” Lục Trạm dường như có chút mệt mỏi, ngồi bệt dưới đất duỗi tứ chi, tay dài chân dài chiếm đầy một góc phòng của Minh Cẩm.
Minh Cẩm liếc Lục Trạm một cái, đi vào ngồi xổm trước mặt anh chàng, chất vấn: “Sao trông chàng chật vật như vậy? Lại mấy ngày không ngủ?”
“Không sao.” Lục Trạm thờ ơ lắc đầu, cười ranh mãnh, “Đây không phải vì vội vàng cưới vợ à? Bằng không nàng cho rằng ta chạy hết hơi như vậy làm gì?”
Minh Cẩm vốn còn muốn giữ hình tượng, nghe chàng ta nói vậy rốt cuộc nhịn không được phì cười: “Em sẽ không tội nghiệp đâu, chàng đừng tưởng bở.”
“Mau xem thử đi,” Lục Trạm tìm tư thế thoải mái, lười nhác bảo, “Coi đồ có đủ hết chưa, còn thiếu gì không?”
Lúc này Minh Cẩm mới chồm tới, cúi đầu mở nút thắt túi vải to đùng kia.
Đáng tiếc sợi dây cột quá chặt, suýt chút nữa làm gãy móng tay nàng, Minh Cẩm đành phải xoay người tìm cây kéo, lại thấy Lục Trạm thò tay rút ra đao ngắn, nắm chặt vỏ đao xoay chuôi đao đưa cho nàng.
Cây đao cầm trên tay khá nặng, Minh Cẩm cúi đầu xem xét, chỉ cảm thấy khí lạnh ập vào mặt, muốn kéo sát vào nhìn kỹ hơn nhưng bị Lục Trạm ngăn cản.
“Đây không phải đồ chơi,” Lục Trạm liếc nàng một cái, “Đừng làm chính mình bị thương.”
Minh Cẩm âm thầm bĩu môi: Coi thường nàng thế, có lẽ nàng không nhấc nổi Yển Nguyệt đại đao của Quan Công, nhưng chẳng lẽ cầm một thanh đao nhỏ còn có thể làm mình bị thương?
Ai ngờ lưỡi đao kia sắc bén hơn bề ngoài rất nhiều, Minh Cẩm chỉ cầm đao xẹt qua một đường, không chỉ cắt đứt tung toàn bộ dây thừng mà lớp vải bên trong cũng bị chém rách, đồ đạc trong bọc lập tức văng ra ngoài, hộp trang sức rơi xuống đất, mở miệng, một mớ hỗn độn rải rác khắp nơi.
Minh Cẩm chớp mắt, ngượng ngùng liếc Lục Trạm một cái, yên lặng trả lại đao ngắn.
Lục Trạm muốn cười nhưng không dám phát ra tiếng, nghẹn đến mức khổ sở, đưa tay tiếp nhận đao ngắn cắm vào giày.
Minh Cẩm xấu hổ không nói gì nữa, chuyên tâm quan sát đống đồ bừa bãi đầy đất.
“Đây là của hồi môn của em mà!” Minh Cẩm nhìn những món đồ quen thuộc trên mặt đất kinh ngạc thốt lên.
Hộp trang sức bị bật tung nắp làm rớt ra những món trang sức của bà nội và của Tề thị cho nàng, trên mặt đất còn có giày thêu do Minh Lan tặng, sách và bút mực do Minh Thụy tặng, thậm chí còn có tranh chữ của cha Phó...
Hiện tại nàng rốt cuộc nhận được miếng vải dùng bao mấy món kia hóa ra từ chiếc áo cưới đỏ rực của nàng, không biết bị Lục Trạm làm thế nào biến thành túi vải, hiện tại đã dơ đến mức không thể nhận ra màu sắc ban đầu.
Nàng không khỏi oán trách nguýt Lục Trạm một cái: “Áo cưới làm thành bọc đựng đồ, chàng thật biết cách phá của.”
“Đẹp thì có đẹp, nhưng ta thấy đã bị người khác mặc qua, lúc ta đến được giặt sạch phơi bên ngoài.” Lục Trạm cười hắc hắc.
“Vậy còn lấy về làm gì, đơn giản ném đi là được.” Minh Cẩm bĩu môi, chán ghét vứt chiếc áo cưới đã biến thành mảnh vải không còn hình dạng sang một bên.
“Cô dâu của ta làm áo cưới, đâu thể nào để bọn nó chiếm lấy?! Cho dù vứt đi cũng phải vứt ở nhà.” Lục Trạm không cho là đúng, mỉm cười bảo, “Đây không phải là tận dụng tốt nhất mọi thứ hay sao? Đợi lát nữa xem nàng không muốn cái gì cứ gom hết lại một chỗ, ta tìm một nơi đốt sạch sẽ.”
Minh Cẩm nhìn gương mặt đầy bụi đất không còn nhìn ra làn da ban đầu của Lục Trạm, bỗng nhiên thở dài ra tiếng: Tiêu rồi, bộ mặt lem luốc thảm thiết như vậy mà nàng vẫn cảm thấy chàng ta đẹp trai hết thuốc chữa, thậm chí cái cằm râu mọc lởm chởm cũng khiến nàng thấy đáng yêu?!
“Đừng cảm động, mau thu dọn đi,” Lục Trạm như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Minh Cẩm, cười giơ tay vỗ vỗ bả vai nàng, “Làm ta ngượng muốn chết.”
“Ai thèm cảm động.”