Hôm nay Minh Cẩm chính thức ra mắt người nhà Lục Trạm.
Lục lão cha là một nông phu điển hình, trên mặt vết nhăn hằn sâu, bàn tay đầy vết chai.
Lục lão nương càng giống phụ nữ nông thôn, da mặt không được bảo dưỡng nên nhìn không ra nét đẹp thời con gái, tuy nhiên trông rất khỏe mạnh, cười rộ lên hiện ra vài phần hiền từ.
Hai người hoàn toàn không hề có ý làm Minh Cẩm khó xử, nhưng mỗi động tác đều gò bó và do dự, giống như không biết phải đối đãi với nàng thế nào.
Lục Trạm còn có anh lớn tên Lục Sơn, tướng mạo trông già nua, khớp xương lồi ra, dáng người hơi phì nộn, thoạt nhìn giống như một nông dân lương thiện.
Chị dâu Hạnh Hoa tròng mắt luôn đảo tới đảo lui, cô ta và Lục Sơn trông có tướng phu thê, vừa tròn trịa vừa săn chắc, cười không được tự nhiên nói với Minh Cẩm vài câu vu vơ.
Hôm nay cô ta rõ ràng cố tình trang điểm, bôi son phấn còn đậm hơn Minh Cẩm, mặc một thân hồng phấn, bày ra dáng vẻ thiếu nữ trên gương mặt thiếu phụ trông chẳng ra làm sao, khi nói chuyện còn thích múa ngón tay kiểu "Hoa lan chỉ", không biết bởi vì có mặt Minh Cẩm mới như vậy hay là xưa nay vẫn thích thế.
Lục Sơn không có con trai, chỉ có hai bé gái, một đứa đang lẫm chẫm chạy khắp nhà, một đứa an tĩnh ngồi yên trong lòng mẫu thân, tò mò quan sát Minh Cẩm.
Diệp Tử là con gái út trong nhà, ngoài ra còn một chị gái đã đi lấy chồng.
Ánh mắt Diệp Tử vừa ghen tị vừa khinh thường, thế nhưng khi Minh Cẩm cho cô nàng lễ gặp mặt vẫn không nhịn được cười tít mắt.
Minh Cẩm tức khắc thả lỏng, dù gì chỉ là một đứa con nít, phí chút công phu là dụ được ngay.
Cạnh cửa có một thằng bé với ánh mắt cảnh giác, cỡ bằng tuổi Minh Thụy nhưng không có vẻ ngây thơ hồn nhiên như Minh Thụy, ngược lại trông lãnh đạm và có chút phòng bị.
Lúc đầu Minh Cẩm cho rằng thằng bé kia là em trai của Lục Trạm, lại không ngờ đó chính là đứa bé Lục Trạm nhận nuôi.
Nàng nhìn thằng "con trai" có ánh mắt vô lễ, cố hết sức nuốt nước miếng, một tiếng chào “Mẫu thân” không tình nguyện được lí nhí như tiếng muỗi vo ve, vẻ mặt hai người đều xấu hổ và bất đắc dĩ.
Lục Trạm ghé tai Minh Cẩm lẩm bẩm: “Người chiến hữu kia lớn hơn ta bảy tuổi.”
“Vậy chàng nên để cha Lục nhận làm con nuôi.” Minh Cẩm oán trách thì thầm.
“Đâu được, không cùng bối phận.” Lục Trạm vẻ mặt kiên quyết, “Ta và cha hắn là đồng lứa mà.”
Minh Cẩm nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, cúi đầu rũ mi làm ra vẻ ngoan ngoãn, tiếp tục một đường đi theo Lục Trạm.
Trong thôn bao giờ cũng nhiều thân thích, Minh Cẩm nhanh chóng bị bao phủ trong một biển người họ hàng, nhận không ra đông tây nam bắc.
Lúc đầu nàng còn gật gù nhớ kỹ được mấy người, sau đó mang ánh mắt nhang muỗi một đường nghe giới thiệu cho có, không vào đầu được chút gì.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây thân thích, chợt phát hiện không biết khi nào đã ra khỏi phòng, đi về hướng đồng ruộng.
Trời xanh mây trắng, đồng ruộng mênh mông, đi dọc đường đê nghe tiếng gà kêu chó sủa.
Minh Cẩm có chút lo lắng: “Em mới gả vào mà đã ra cửa, vậy được không?”
Lục Trạm cười: “Năm xưa Đại ca Đại tẩu thành thân, ngày hôm sau đã bắt đầu làm ruộng.” Khi đó hắn ra chiến trường, điều kiện trong nhà lại kém, tất cả quy củ lễ pháp đều dẹp sang một bên vì ăn không đủ no.
“Chàng dẫn em xuống ruộng làm việc?” Minh Cẩm kinh ngạc.
Lục Trạm nhịn cười, đi nhanh về phía trước.
Minh Cẩm nhìn trái nhìn phải, lúc này không ai có thể cứu nàng, đành phải chạy theo.
Cũng may Lục Trạm không tiếp tục trêu chọc Minh Cẩm, đưa Minh Cẩm vòng về sân sau nhà mình.
“Tại sao phải đi một vòng?” Minh Cẩm bỗng cảm thấy mình giống con ngốc, một đường đi theo Lục Trạm mà hoàn toàn không biết chàng ta đang làm gì.
“Sân trước đầy người,” Lục Trạm mặt mày nghiêm túc, “Ta không muốn chen chúc thêm nữa.”
Ở sân sau, Lục lão nương nuôi mấy con gà, trồng chút rau dưa, mảnh vườn không lớn nhưng được chăm sóc gọn gàng ngăn nắp.
Lục Trạm thật sự chạy tới làm việc, không cho Minh Cẩm nhúng tay, chỉ hái vài trái dưa chuột đưa nàng cầm.
Minh Cẩm nhìn động tác thuần thục của Lục Trạm, suy nghĩ bỗng nhiên bay xa.
Từ ánh mắt Lục lão cha và Lục lão nương là có thể nhận ra, họ không thích gì nàng.
Minh Cẩm cảm thấy trong lòng hơi nặng nề, nàng không phải không nghĩ tới sẽ có vấn đề trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng trước nay không nghĩ tới là loại vấn đề này.
Bỏ qua vụ hấp tấp cử hành hôn lễ không bàn tới, tất cả những gì xảy ra với nàng trước và sau hôn lễ đều có vẻ có chút quá mức...!mạnh mẽ.
Ở thời đại đề cao câu chuyện tình yêu thì đây có lẽ là điều tốt, chứng tỏ hai người yêu nhau mặn nồng biết bao nhiêu, kiên định không thay đổi, hoặc là thể hiện sức mạnh vĩ đại của tình yêu; nhưng đối với hai vợ chồng nông dân giản dị thuần hậu ở thời cổ đại, phụ nữ chỉ cần có thể ngoan ngoãn sinh hoạt mới là người con dâu họ yêu cầu.
"Đứa con gái này quá đẹp.”
Minh