Trước đây thật lâu thật lâu, Minh Cẩm đã từng đọc một truyện nhi đồng tựa là Chuột Thành thị và Chuột Nông thôn, hình như nói lên sự chênh lệch trong cách sống cần lao giản dị của người anh em nông dân so với kiểu ham ăn biếng làm của người thành phố.
Nhìn Quân Nghiên tràn đầy tin tưởng trước mắt, trong đầu Minh Cẩm bỗng xuất hiện tình tiết của câu chuyện này.
Thái độ và giọng điệu của Quân Nghiên làm Minh Cẩm cảm thấy mình giống chú chuột nông thôn không chỗ dung thân.
Không sai, nàng thật sự chẳng có chí hướng và dũng khí như Quân Nghiên.
Thân là người xuyên qua mà lại sống an phận thủ thường làm một người nông dân cả đời bình yên, hoàn toàn không suy xét đến vấn đề dựa vào tri thức và ký ức của kiếp trước để lay động một chút xã hội lạc hậu hủ bại, hoặc vung tay hô hào xây dựng một thời đại mới, thúc đẩy nhân loại nện bước về phía trước.
Mấy thứ này chưa bao giờ dừng lại trong đầu Minh Cẩm quá nửa giây, thế mà một cô nương con vợ lẽ tự thân khó bảo toàn lại có hoài bão to lớn như vậy, xác thật làm Minh Cẩm phải xét lại bản thân.
Tuy nhiên hình như Minh Cẩm đã hiểu lầm.
Quân Nghiên lật qua trang thơ hùng hồn kia, chỉ vào danh sách phía trước nói: “Đây đều là những người nổi tiếng của kinh thành trong tương lai, sẽ có người đạt được địa vị cực cao, cũng có người tán gia bại sản, còn có người nhìn như phong cảnh vô hạn nhưng trên thực tế ngồi chỗ cao không chống nổi rét lạnh.”
Minh Cẩm há miệng thở dố c, cố nuốt vào bụng câu “Mắc mớ gì đến ngươi”, thật cẩn thận nhắc nhở: “Chẳng phải cô nương đã đính hôn với Giang thiếu gia rồi sao?”
“Cái ông chú trung niên góa vợ kia đấy à?” Quân Nghiên như muốn cười, nhìn Minh Cẩm, “Đổi lại là chị, chị muốn lấy hắn không?”
Minh Cẩm do dự, hồi lâu mới đáp: “Điều này nằm ngoài suy nghĩ của ta.”
“Chị nói dối,” Quân Nghiên không khách khí vạch trần vẻ chột dạ của Minh Cẩm, “Trong mắt chị rõ ràng là sự do dự và kháng cự.
Ngay cả một người suốt ngày học Nữ giới Nữ tắc như chị mà cũng không muốn vận mệnh bị người khác thao túng, sao tôi có thể tùy ý để bọn họ điều khiển?”
Một câu nói ra vô cùng quyết tuyệt và dứt khoát, Minh Cẩm có chút hoảng hốt.
Đứng trên một lập trường khác mà nhìn sự việc, nếu đổi lại là Minh Cẩm nàng đây sinh ở Triệu gia với thân phận con vợ lẽ không ai yêu thương, còn cần phải chiếu cố mẹ ruột, nàng sẽ làm thế nào?
Hiện giờ mở miệng nói quy tắc lễ pháp, thật ra chỉ vì những quy tắc lễ pháp đó không xúc phạm đến điểm mấu chốt trong sinh mệnh nàng.
Nếu Phó gia giống Lục gia đắm mình trụy lạc, nếu Tề thị cũng trọng nam khinh nữ, nếu Lục gia không có di nương quấy rối mà thuận lợi cưới nàng vào cửa, nếu người chồng nàng lấy không phải là Lục Trạm như nàng mong muốn...
Thân là người xuyên qua, nàng thật sự có thể an tường bình thản tiếp thu tất cả những hối tiếc trong sinh mệnh của mình hay không?
Minh Cẩm bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh, thật sự muốn lập tức ngẩng đầu cảm tạ trời xanh.
Hiện giờ ngẫm lại nàng mới phát hiện, khả năng tiếp thu của nàng quả thật rất yếu.
Sở dĩ nàng sống an phận thủ thường và thích ứng trong mọi hoàn cảnh không phải vì nàng trời sinh tính tình dịu ngoan, mà bởi vì quá mức không nỡ thay đổi vận mệnh, chỉ cần có chút gì đó đi lệch quỹ đạo thì coi bộ nàng càng cực đoan và cứng rắn còn hơn Quân Nghiên.
Trước đây nhìn đủ loại hành vi của Quân Nghiên, nàng cảm thấy ấu trĩ và buồn cười, hiện giờ nhìn lại chợt thấy trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Trong số ba người xuyên qua, người có cuộc sống khó khăn nhất chính là Quân Nghiên.
Gia đình Minh Cẩm tuy không giàu có nhưng dù sao vẫn không lo cơm ăn áo mặc, lại có chỗ dựa vào; Giang Du là nam tử càng không bị gò bó bởi lễ giáo, có thể làm nên việc lớn; còn cô gái trước mắt lại không có gì cả, chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Cô nương,” Minh Cẩm vừa lên tiếng mới phát hiện giọng mình hơi khàn khàn, vội hắng giọng khuyên nhủ, “Người xưa có câu Cây cao vượt rừng sẽ bị gió dập, nếu cô nương bộc lộ mũi nhọn quá mức, ngàn vạn lần nên cẩn thận chớ chọc phải tai hoạ.”
Quân Nghiên kiêu ngạo nhìn Minh Cẩm, hồi lâu mới dịu xuống, có chút ảm đạm nói: “Cảm ơn, tôi biết chị có lòng tốt muốn nhắc nhở tôi, nhưng bây giờ đã quá muộn, tôi cần phải làm như thế.”
“Danh dự của nữ nhi trong nhà là quan trọng nhất,” Minh Cẩm nói, “Tương lai rốt cuộc vẫn phải lấy chồng, đừng vì xúc động phẫn nộ nhất thời mà hại cả đời của mình.”
“Cả đời? Chị biết tương lai sẽ như thế nào hay sao?” Ánh mắt Quân Nghiên mê mang, giọng điệu thờ ơ, lời nói lại làm cho người ta sợ hãi, “Tôi biết được vận mệnh của mỗi người trong số các vị, lại không biết bản thân mình rốt cuộc sẽ thế nào.”
Minh Cẩm gần như sững sờ chết đứng khi nghe câu thú nhận kinh hoàng này.
Quân Nghiên bỗng nói biết vận mệnh của mỗi người? Đây không