Đây là một gian viện nhỏ được xây dựng trên một ngọn đồi cách xa hai ngôi đình.
Gian viện chìm trong cành lá xum xuê, nếu không có người dẫn đường e rằng không tìm được chỗ này.
Còn chưa đến nơi mà mọi người đã cảm giác được không khí trở nên mát mẻ hơn, không còn nóng rực như trước, làn gió thổi nhẹ chậm rãi thấm vào tim phổi khiến lòng người sảng khoái.
Minh Cẩm miệng khô lưỡi khô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Dật Chi cười giới thiệu: "Viện này được xây trên một con suối, vì vậy đặt tên là Phẩm Minh hiên."
"Được xây dựng đặc biệt để phẩm trà?" Giang Du hứng thú, hướng vào trong nhìn một vòng, tấm tắc khen, "Ý tưởng xây một ngôi viện ở nơi hẻo lánh này thật hiếm lạ."
Lúc này mọi người đã có thể nhìn thấy ngôi viện nhỏ xa xa, bên trong và bên ngoài đều là những cây cao chót vót, tràn ngập màu xanh tươi tốt, nhìn vào đã khiến người cảm giác được trong lòng mát mẻ thoải mái.
"Nhưng e rằng lát nữa sẽ gặp người khác." Dật Chi trầm ngâm: "Nếu chúng ta đến đây chỉ để thưởng ngoạn phong cảnh, cũng không cần để ý đến bọn họ, chỉ nên giữ thể diện là được." Nói xong còn hơi không yên tâm liếc Sở Hoài Uyên một cái, rước lấy một đôi mắt trợn trắng.
Minh Cẩm biết hắn hiểu lầm Sở Hoài Uyên là thư sinh đến để tìm kiếm các mối quan hệ, cho nên mới sợ thư sinh này làm điều thừa.
Minh Cẩm vui vẻ đứng bên cạnh xem Sở Hoài Uyên bị chế giễu, cũng không giúp hắn giải vây.
Đề nghị của Dật Chi phù hợp với tâm ý của mọi người, Giang Du vốn không hứng thú với phong vân chốn quan trường, đám người Minh Cẩm đều còn nhỏ tuổi, dĩ nhiên đến đây là vì du ngoạn.
Dặn dò xong xuôi, Dật Chi mỉm cười đưa mọi người tới cổng viện.
Ai ngờ vừa định đi vào thì trên đường núi bên cạnh bỗng xuất hiện một đám thanh niên.
Người dẫn đầu vóc dáng không cao, diện mạo cực kỳ tuấn tú, đôi mắt đào hoa lóng lánh, môi mỏng hồng nhuận, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn gần như trong suốt, thật là một chàng trai đẹp nhất mà Minh Cẩm từng thấy.
Minh Cẩm nhìn thấy Quân Nghiên đi bên cạnh hắn, cô nàng hơi đỏ mặt, ánh mắt không rời thiếu niên tuấn tú kia, hình như đang thầm thì với hắn chuyện gì đó khiến thiếu niên cười nhẹ nhàng, quả thật quá quyến rũ.
Đi theo bên cạnh hai người là một người đàn ông trung niên, thân hình hơi mập, diện mạo trông có cảm giác quen thuộc, sau lưng ông ta là một đám hộ vệ.
Bởi vì cách quá xa nên Minh Cẩm không nhìn rõ mặt, chỉ có thể bắt lấy hình bóng quen thuộc, khóe môi hơi nhếch lên.
Thanh niên tuấn mỹ thấy Dật Chi dẫn theo đoàn người rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó lập tức đầy mặt mỉm cười đến chào.
"Hóa ra Dật Chi cũng tới." Người thanh nhiên cười hòa nhã, giọng nói cũng khiến người như tắm gió xuân, "Ta cứ tưởng người thế ngoại cao nhân như huynh khinh thường tới nơi này xem náo nhiệt."
"Hoa sen trong biệt viện đúng lúc nở rộ, không tới ngắm thật đáng tiếc." Dật Chi cười cười nhưng không dám lơ là chút nào cúi chào ngay.
Mọi người xung quanh cũng vội vàng hành lễ, chỉ có nhóc con và Sở Hoài Uyên mắt to trừng mắt nhỏ đứng đối diện nhau, làm bộ không nhìn thấy người trước mặt.
Mẫn Chi thì lại lạnh mặt trốn phía sau mọi người, cụp mắt xuống.
Người đàn ông trung niên nhìn một đám lớn lớn bé bé bên cạnh Dật Chi, không khỏi có chút khó hiểu: "Đây là..."
"Là bạn bè tới dạo chơi công viên." Dật Chi rõ ràng không muốn giới thiệu, tiến lên một bước mỉm cười, "Trời nắng quá, chúng ta hãy vào trước rồi nói."
Người trung niên hơi sửng sốt, vội cười gật đầu.
Hai người lui lại một bước nhường đường cho thanh niên kia vào sân trước.
"Chị Minh Cẩm!" Quân Nghiên từ trong đám người đi tới, cười tủm tỉm nhìn Minh Cẩm, trong mắt lóe lên vẻ tò mò.
Minh Cẩm cười gật đầu với Quân Nghiên, trong lòng hiểu rõ.
Coi bộ người thanh niên dẫn đầu chính là vị mà Quân Nghiên dựa vào, e rằng hội thơ lần này cũng chỉ vì người nọ thấy thời cuộc rung chuyển, muốn tới trưng cầu ý kiến của Quân Nghiên.
Thanh niên đi phía trước nghe giọng Quân Nghiên, bước chân chựng lại một chút, sau đó nụ cười càng thêm ấm áp bắt đầu cùng hàn huyên với Dật Chi.
Minh Cẩm ngộ ra, người thanh niên kia hy vọng có thể dùng phương pháp này làm lơ đủ loại hành vi khác người của Quân Nghiên.
Trong lòng Minh Cẩm thầm khinh bỉ, hắn ta một mặt muốn lợi dụng Quân Nghiên, mặt khác lại chưa bao giờ nhắc nhở Quân Nghiên thế giới này có những chuyện cần phải chú ý, gã thanh niên này tuyệt đối không phải người tốt gì.
"Đại ca." Giang Du đi cuối cùng sờ sờ mũi, hành lễ với người đàn ông trung niên.
Lúc này Minh Cẩm mới nhận ra cảm giác quen thuộc vừa rồi đến từ đâu, không khỏi lén quan sát người trung niên kia.
Tuy diện mạo y không tệ nhưng vì cái bụng phệ ra khiến người rất khó có cảm giác thiếu nữ hoài xuân với Giang đại thiếu gia, cũng khó trách Quân Nghiên không có hảo cảm với người Giang gia.
Một ông chú trung niên mập mạp như vậy mà còn muốn một cô gái nũng nịu, xác thật là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Nếu đổi lại là nàng cũng không có khả năng cho Giang gia sắc mặt tốt.
Giang đại thiếu gia và Giang Du rõ ràng có mâu thuẫn, tuy Giang Du có vẻ hòa nhã nhưng Giang đại thiếu gia lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng không thèm để ý tới Giang Du, hai người chưa nói vài câu đã rốt cuộc không còn chuyện gì để nói.
Bọn họ nhìn nhau, rất ăn ý xoay người rời đi, đứng cách nhau xa nhất.
"Cùng vào đi thôi." Quân Nghiên vốn chán ghét người Giang gia, dĩ nhiên lười để ý đến ân oán giữa hai anh em, thân thiết cặp tay Minh Cẩm rồi kêu Minh Lan, "Minh Lan muội muội cùng đi nào." Nghiễm nhiên bày ra bộ dáng nữ chủ nhân giúp đỡ chiêu đãi khách khứa.
Minh Cẩm bị thái độ của cô nàng làm cho dở khóc dở cười nhưng không tiện chối từ, đành phải gật đầu.
Minh Lan đi sau trộm kéo nhẹ góc áo Minh Cẩm, Minh Cẩm híp mắt quay đầu lại, thấy Minh Lan chu môi ra hiệu bèn nhìn sang hướng bên kia, lập tức thấy được hình bóng quen thuộc, lúc này mặt vô biểu cảm đứng ở một bên, căn bản không nhìn Minh Cẩm chút nào.
Minh Cẩm không khỏi hơi mỉm cười, đi theo Quân Nghiên vô trong.
truyện ngôn tình
Một đám người vào đại sảnh, lại phát hiện nơi đó sớm đã có người chiếm cứ một góc, nghe được động tĩnh quay đầu nhìn qua.
Người cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi,