Một câu của Quân Nghiên khiến Minh Cẩm và Minh Lan đều sững sờ, hai chị em từng gặp qua những người không biết xấu hổ, nhưng trước nay chưa thấy ai không biết xấu hổ đến mức này.
Một lúc sau, Minh Cẩm mới chậm rãi lôi kéo Minh Lan muốn mở miệng nói chuyện vào nhà.
Cho dù Quân Nghiên thật sự tới dập đầu nhận tội, Minh Cẩm cũng không tính tiếp thu lời xin lỗi này.
Nếu nói tai nạn này không phải cố ý, vậy thì mấy ngày trước sao chẳng thấy ló mặt đến? Còn nếu đây là cố ý gây ra, Phó gia cần gì phải tiếp nhận một lời xin lỗi không có thành ý như vậy?
Quân Nghiên giống như không phát hiện thái độ lãnh đạm của hai chị em, cũng đi theo vào nhà, hơn nữa còn bảo nha hoàn bà tử lui ra, nghênh ngang ngồi xuống cười nói với Minh Cẩm và Minh Lan: "Tôi tới xin lỗi."
Giọng điệu kia thật giống đang nói giá rau hôm nay là bao nhiêu, như không hề có chuyện gì nghiêm trọng.
"Ngươi dùng thái độ này tới xin lỗi?" Minh Cẩm tức giận đến muốn cười, đối với loại người này, có phẫn nộ cũng vô ích.
"Mặc kệ các người nghĩ thế nào," Quân Nghiên dường như đoán trước Minh Cẩm sẽ phản ứng ra sao, bình tĩnh nói: "Tôi không cảm thấy mình làm sai."
"Nếu không làm sai, ngươi tới xin lỗi chi vậy?" Minh Cẩm buồn cười nhìn Quân Nghiên.
"Tôi muốn ra ngoài đi dạo." Quân Nghiên duỗi lưng, "Chuyện này nói thế nào cũng có chút liên quan tới tôi, lại đây nói câu xin lỗi cũng không thành vấn đề."
"Ngươi..." Mặt Minh Lan đỏ bừng, cô nàng định đứng bật dậy nhưng bị Minh Cẩm ấn xuống.
"Nghe nó nói tiếp." Minh Cẩm nhẹ nhàng vỗ vỗ Minh Lan trấn an, nàng muốn xem rốt cuộc Quân Nghiên đến đây với mục đích gì.
"Cô đừng biến mình thành vũ khí cho người ta sử dụng," Quân Nghiên thương hại nhìn Minh Lan, lộ rõ vẻ khinh thường, "Cô có thể theo đuổi hạnh phúc, nhưng vì những cái gọi là quy củ lễ pháp mà không dám làm bất cứ điều gì.
Lúc trước tôi thấy tội nghiệp cô, muốn giúp cô nên mới đến.
Hiện giờ tôi thật bực bội với dáng vẻ không biết tranh đấu của cô, cô thật đáng đời! Làm ơn mở mang đầu óc một chút, đừng nghe chị cô nói cái gì chính là cái đó! Tuy Phó Minh Cẩm là chị của cô nhưng không nhất định có lòng tốt thật sự."
Minh Cẩm hết ý kiến nhìn Quân Nghiên, đây là tới châm ngòi phá hủy cảm tình của hai chị em? Nàng thật vinh dự khi tát một đứa cà chớn như vậy.
Minh Cẩm tò mò hỏi Quân Nghiên: "Xin hỏi, tại sao ta không có lòng tốt?"
"Cô là kẻ biện hộ cho xã hội phong kiến, cam tâm tình nguyện làm chó săn cho lễ giáo.
Cô chỉ biết suy xét đến thanh danh của Phó gia, chỉ lo cho cuộc sống của mình không bị nhiễu loạn, toàn bộ đầu óc chỉ nghĩ đến việc lấy lòng nhà chồng và những kẻ làm quan," Quân Nghiên hùng hồn lên án, "Cô không hề bận tâm đến cảm thụ của em gái, còn dùng quy củ lễ pháp để áp chế một thiếu nữ mười mấy tuổi.
Minh Lan vốn là một cô gái ngây thơ hoạt bát, hiện giờ bị cô gây áp lực đến mức tới mất đi thiên tính.
Chính cô hãy nhìn Minh Lan xem, cả người nhợt nhạt tiều tụy, ánh mắt không còn sức sống.
Cô dám nói cô có lòng tốt hay sao?"
Một tràng tuôn ra khiến Minh Cẩm giật mình.
Nhìn sang Minh Lan, trong lòng nàng cố gắng trấn an bản thân là Quân Nghiên đang nói hươu nói vượn, mọi chuyện nàng làm đều là đúng, căn bản không giống như những gì Quân Nghiên chỉ ra, nhưng không hiểu sao nàng vẫn thấy chột dạ.
Mặc kệ nói thế nào, nàng thật sự đàn áp thiên tính của Minh Lan.
Tất cả các góc cạnh trên người Minh Lan hầu như đều do chính tay nàng mài nhẵn.
Xa không nói, chỉ một năm trước Minh Lan vẫn là một cô bé ngây thơ hồn nhiên nghịch ngợm vô cùng, mới qua một năm mà em gái nàng đã trưởng thành đến mức có thể dịu dàng mỉm cười trước mặt người khác, cô gái nhỏ thích nhảy nhót lung tung đích xác đã biến mất.
"Ta sống ra sao cần gì ngươi quan tâm," Minh Lan nhìn Minh Cẩm hơi thất thần, cuống quít nắm lấy tay tỷ tỷ, bực bội nói với Quân Nghiên, "Vị Giang thiếu gia kia không có nửa điểm liên quan đến Phó gia, ngươi hủy hoại sự trong trắng của ta là có ý gì?"
Lời nói của Minh Lan khiến Minh Cẩm hoàn hồn, cầm chặt tay Minh Lan rốt cuộc bình tĩnh lại, hơi mỉm cười với em gái.
Trưởng thành là điều mà ai cũng phải trải qua, cho dù ở thời hiện đại cũng không thể sống buông thả chiều theo bản tính của mình, nếu muốn sinh tồn trong xã hội thì nhất định phải có năng lực sinh tồn cơ bản.
Tuy Minh Lan mất đi vài phần thiên tính, nhưng Minh Cẩm có thể xác định em gái mình sẽ là một người trưởng thành sống có trách nhiệm.
Nàng không nên có bất kỳ sự hoảng loạn và thấp thỏm nào cả.
"Đừng giả bộ nữa," Quân Nghiên cười khẩy, "Cô coi người khác là kẻ ngốc hết sao? Ai không biết Giang thiếu gia rời nhà trốn đi là vì Phó Minh Lan? Tôi thật cảm thấy không đáng giá giùm hắn.
Hắn vì một người không có xương sống như cô mà xích mích náo loạn với người nhà.
Cô không những không đi tìm hắn mà còn lập tức phủi sạch bản thân, sợ mình bị hắn liên lụy."
Minh Lan cảm thấy đỉnh đầu như bị thứ gì đập vào đau nhức vô cùng, đôi mắt phun lửa, lập tức nhào đến phải liều mạng với Quân Nghiên.
Quân Nghiên khiêu khích dĩ nhiên đã có chuẩn bị, cô ả không lùi mà xông tới, thuận thế hít vai húc Minh Lan một cái.
Minh Lan ngã thật mạnh xuống đất phát ra một tiếng bùm, sàn nhà gần như chấn động.
Minh Cẩm cuống quít tiến lên, lại thấy Minh Lan lập tức giơ tay túm Quân Nghiên kéo ngã xuống đất, hai đứa nhào vào xâu xé nhau.
"Dừng tay!" Minh Cẩm chạy đến can ngăn, không kéo Minh Lan ra mà đưa tay giữ chặt lấy Quân Nghiên.
Cái gì gọi là can ngăn kiểu hùa theo, chính là khi hai bên đánh nhau, trước tiên giữ chặt đối phương để phe mình dễ dàng công kích.
Tuy Minh Cẩm chưa trải nghiệm thực tiễn nhưng đã từng nghe nói qua cách này, hiện tại vừa lúc kiểm nghiệm xem lý luận có phù hợp với thực tế hay không, hiệu quả thật không tệ.
Quân Nghiên cố sức giãy giụa nhưng không thể tránh thoát đôi tay như gọng kìm của Minh Cẩm.
Dù sao Minh Cẩm cũng không phải loại cô nương nhà quan nũng nịu không đụng tay đến việc gì, hơn nữa còn được dạy võ một thời gian, giữ chặt một cô tiểu thư yếu ớt là chuyện vô cùng nhẹ nhàng.
Minh Lan nhân cơ hội nhào lên đấm đá Quân Nghiên túi bụi, con bé cũng rất xảo quyệt, ra tay đều đánh vào những chỗ quần áo che khuất không thể nhìn thấy, không "chào hỏi" đầu và mặt của Quân Nghiên.
Minh Cẩm thấy coi bộ đã đủ lửa, giơ chân nhẹ nhàng đá Minh Lan một cái: "Còn không ngừng tay!" Thừa cơ nháy mắt ra hiệu cho Minh Lan, ý tứ thực rõ ràng: Chiếm lời xong thì hãy thu tay, đánh nó hỏng rồi sẽ gây ra chuyện lớn.
Minh Lan rốt cuộc ngừng lại nhưng vẫn hầm hừ đứng sang một bên, giống