"...ah...đừng mà..."
Bạch Tinh cả kinh, cả cơ thể căng cứng, hoa huyệt theo đó cũng co bóp siết lấy gậy thịt.
Cảm giác được mị thịt của cô mút mát quá mê hồn, dương vật như được hàng chục cái miệng không ngừng chăm sóc khiến sống lưng Cửu Kỳ run rẩy.
Cậu chịu đựng cảm giác kích động muốn đẩy hông thọc nát mật huyệt, không biểu cảm tiếp tục bước đi.
"Dừng lại đi...đừng mà"
Bạch Tinh hốt hoảng vặn vẹo cơ thể, cô dùng tao huyệt siết chặt côn thịt khiến học đệ dừng bước.
"Đừng đi mà...không...không muốn bị người khác thao đâu"
Cô run rẩy xoay đầu lại nhìn Cửu Kỳ, đôi mắt ửng đỏ ướt át, trên mặt còn dấu vết do nước mắt sinh lý để lại.
Bạch Tinh bị cậu thao khóc, thao đến mềm thân mềm tâm.
"Tại sao tôi phải nghe lời chị? Học tỷ cũng đâu quen biết tôi"
Cửu Kỳ nói xong cũng không nhìn cô nữa tiếp tục thong thả hướng cửa mà đi, phân thân lại bắt đầu theo từng bước chân mà nghiền ép vách huyệt.
"...ah...quen...ưm...có quen mà"
Miệng dưới thì bị cậu lộng, miệng trên thì rên rỉ dâm đãng cầu xin cậu.
Nếu biết trước việc bản thân sẽ lâm vào hoàn cảnh như bây giờ, thì có bị đánh chết Bạch Tinh cũng không dám nói không quen biết cậu.
Vì một câu nói lúc giận dỗi mà bây giờ bị cậu phạt đến phát khóc.
"Là ai lúc sáng nói không quen biết tôi? Bây giờ biết sợ rồi?"
Bạch Tinh mềm mại, ngoan ngoãn ôm lấy cổ học đệ cầu xin.
"Tôi biết sai rồi...lần sau không dám nữa. Không muốn để người khác chơi, huyệt nhỏ chỉ dâng cho học đệ chơi"
Cô cố gắng chịu đựng cảm giác căng đầy dưới thân ra sức ôm lấy cổ học đệ vừa nói những lời đầy dâm dục mà cậu thích nghe vừa vụng về hôn lên khắp cằm cậu.
Cửu Kỳ cong khoé môi cười lạnh.
Học tỷ đích thực là con thỏ giảo hoạt, điển hình cho câu ngoài mềm trong cứng. Bình thường mỗi ngày đều vắt óc nghĩ mọi cách để rời khỏi bàn tay cậu, ngược lại như bây giờ, vừa đánh hơi được nguy hiểm liền không màng sự thẹn thùng đang dần đốt đỏ mặt cô mà dâm tiện làm nũng với cậu.
Bạch Tinh cho rằng chỉ cần làm cậu hài lòng sau đó nguôi giận thì cô sẽ qua được ải này nhưng sự thật chứng minh cô không thể thắng được tên cầm thú trước mặt.
Cậu không còn tức giận nữa cũng không có nghĩa cậu sẽ ngừng việc dạy dỗ cô lại.
"Biết sai chưa?"
"Biết sai rồi"
"Vậy tôi là gì của chị?"
"Là...là daddy"
Không hiểu sao khi nhận được câu trả lời này thì một tia bực tức vô cớ dâng lên trong lòng Cửu Kỳ.
Một giọng nói vặn vẹo, âm u không ngừng vang lên bên tai cậu.
Phải mau chóng khiến học tỷ không thể thoát khỏi cậu, khiến cô cam tâm tình nguyện ở bên cậu, không cần dùng thứ gọi là "bằng chứng" như dây xích trói cô bên người.
Vậy mấu chốt của việc thuần phục loài động vật nhỏ bướng bỉnh này là gì?
Cửu Kỳ che dấu suy nghĩ phức tạp của mình dưới đáy mắt, bình tĩnh rút côn thịt ra khỏi mật huyệt, thả học tỷ đứng xuống đất.
Hoa huyệt đột nhiên trống rỗng, Bạch Tinh hai chân run rẩy đứng trên đất đề phòng nhìn cậu.
"Vậy chứng minh cho tôi thấy rằng chị biết sai rồi đi"
"Làm sao để chứng minh?"
"Chị nói xem..."
Học đệ dùng ánh mắt như lang sói quan sát con mồi mà lướt khắp từng tất da thịt trên thân thể cô, rồi tràn đầy ý vị nhìn nơi bí ẩn đầm đìa nước ở giữa hai chân cô.
Bạch Tinh sững sờ trong giây lát, tiếp đó da thịt như phát sốt, đỏ hồng như