Bạch Tinh nằm trên giường ký túc xá, có chút mơ màng sau khi ngủ dậy.
Cô không nhớ nổi mình về đây bằng cách nào.
Chỉ biết vừa về liền ngủ một mạch tới giờ.
Bảy giờ tối.....
Đây có lẽ là giấc ngủ dài nhất trong những năm cô sống trên đời.
Ngủ lâu đến nỗi mọi việc phát sinh đêm qua cùng sáng nay cứ như một giấc mơ.
Bạch Tinh thật sự nghĩ đó là do mình mơ cho tới khi nhận được tin nhắn của Cửu Kỳ.
"Tôi đổi ý rồi cho chị năm phút."
Cậu thật sự có chút chờ không nổi, cả ngày hôm nay đều nhớ đến bộ dáng Bạch Tinh mặc áo cậu chạy đi.
Cảm giác hư vinh chết tiệt.
Cửu Kỳ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Tiểu yêu tinh không phải là bỏ trốn rồi đó chứ?
Sao lâu như vậy còn chưa trả lời?
Bên kia bàn tay Bạch Tinh cầm chặt điện thoại, các khớp xương trắng bệt.
Lúc sáng biểu tình của Cửu Kỳ không giống như nói đùa. Nếu cô không đồng ý, cậu thật sự sẽ đăng đoạn ghi âm lên diễn đàn của trường.
Đến lúc đó cô thật sự không dám tưởng tượng mọi người sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.
Nếu cô đồng ý, cô sẽ thành cái dạng gì trong mắt học đệ
Một học tỷ lẵng lơ không hơn không kém.
Bạch Tinh lúc này thật sự đau não, cô vò đầu bứt tai lăn lộn trên giường.
Đột nhiên cô ngồi bật dậy, cắn chặt môi, ngón tay gõ chữ rồi gửi đi.
Chỉ cần Bạch Tinh chậm một chút nữa Cửu Kỳ thật sự sẽ xông vào phòng ký túc xá của cô.
"Được"
Cậu nhìn tin nhắn vừa gửi đến, vui vẻ nhếch khóe môi.
Con cừu ngoan ngoãn, coi như cô biết thức thời.
"Chị xuống đây, tôi đang ở trước cổng ký túc xá nữ"
Như Song đang ngồi trước bàn học thì cảm thấy có bóng đen lướt mạnh sau lưng mình, lướt vào toilet rồi lướt ra ngoài.
Bạn cùng phòng hôm nay sao vậy?
Đi cả đêm không về vừa về đã ngủ như chết vừa thức dậy thì như chạy giặc chạy biến ra ngoài.
Đầu cô hiện đầy dấu chấm hỏi....
Mà người bạn cùng phòng kia thật sự bị dọa sợ.
Không ngờ học đệ lại đến đây, cô sợ có người trông thấy cậu nếu vậy thì rắc rối to.
Bạch Tinh ba chân bốn cẳng chạy xuống thì trông thấy cậu đứng dưới gốc cây không xa đợi cô
Ánh mắt cậu như có như không nhìn cô, dường như tâm tình không tệ trong mắt có chút ý cười.
Bạch Tinh chạy bước nhỏ tới hướng cậu, cách cậu năm bước chân thì dừng lại.
"Tại sao cậu lại tới đây?"
Đứng cách xa như vậy làm gì, cậu cũng không định ăn cô ở đây.
"Lại đây"
Bạch Tinh có chút chần chừ nhưng cậu mang theo ý không cho chống cự nhìn cô vì vậy cô không thể không bước gần tới.
Khi khoảng cách hai người rút lại ba bước thì đột nhiên Cửu Kỳ duỗi tay bắt lấy tay kéo cả người cô vào ngực.
"Chạy nhanh như vậy? Chảy hết mồ hôi rồi"
Bạch Tinh bất ngờ không kịp phản ứng bị cậu ôm vào ngực. Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng vây của cậu nhưng cậu chính là không nhúc nhích giữ chặt lấy cô.
Thấy không thể