Tôi nghĩ có lẽ do quay phim quá lâu bị nước vào đầu, nên tôi mới có thể cảm thấy chột dạ bởi sự xuất hiện của Lê Diệu Phàm. Lý trí hoàn hảo của tôi nhanh chóng trở lại cơ thể, thế là tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đón Lê Diệu Phàm đi tới, không khách khí chút nào hỏi: "Anh tới làm gì?"
"Bắt gian." Khi anh ta mặt không thay đổi nói ra từ này, tôi thiếu chút nữa phun một ngụm máu lên mặt anh ta. Tôi thực sự rất tò mò, tại sao anh ta có thể mở to mắt nói dối hùng hồn như vậy?
"Ôi Lê tổng, điều gì thổi ngài tới đây?" Phó đạo diễn ngoắc cái đuôi, như tú bà bu tới.
Lê Diệu Phàm hừ lạnh một tiếng.
Vỗ mông ngựa sai chỗ rồi, nụ cuời của phó đạo diễn có chút cứng ngắc, vội vàng kéo câu chuyện đến người tôi: "Tôi nghĩ Lê tổng ngài nhất định là đến xem Thiên Tinh. Gần đây biểu hiện của cô ấy rất có tiến bộ, đáng khen a!"
"Phải không?" Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, không nhanh không chậm nói, "Đã như vậy, thì nên chúc mừng một chút."
"Miễn!" Tôi vội vàng cự tuyệt, dự cảm sẽ không có chuyện tốt xảy ra.
Quả nhiên, anh ta đột nhiên nắm cổ tay tôi, nói với phó đạo diễn: "Không để ý tôi mượn người chứ?"
"Cái này sao có thể gọi là mượn chứ? Đây vốn chính là của Lê tổng ngài mà!"
Tôi nghe được mà cũng sắp ói ra, đây không phải quay phim, mà quả thực chính là mở lầu xanh. Tôi trừng mắt Lê Diệu Phàm: "Buông tay, tôi không phải đồ vật cho các người tùy tiện mượn đến mượn đi, cùng lắm thì không quay nữa!"
Đối mặt với uy hiếp của tôi, anh ta lại cũng không sốt ruột, mà tiến đến bên tai tôi nói câu: "Bộ phim không thể không có nữ chính, thế nhưng nam chính thì bất cứ lúc nào cũng có thể thay."
Giọng nói rất nhẹ, nhưng tôi lại bị kinh hãi. Tôi vô thức quay đầu liếc nhìn Tề Lỗi, anh ta đang nhìn về bên này, lúc đối diện với ánh mắt của tôi, còn cười hướng về phía chúng tôi phất phất tay, điều này làm cho tôi lại nghĩ tới cuộc đối thoại về ước mơ mới vừa rồi.
Tôi cắn răng, quay đầu lại thì thấy Lê Diệu Phàm đã mở cửa xe, ánh mắt tự tin kia cuối cùng đã khiến tôi hiểu ra một việc. Vì sao nhiều năm như vậy tôi vẫn không có ước vọng? Không phải là không có, mà là không dám có, bởi một khi có dục vọng con người sẽ sinh ra nhược điểm, mà nhược điểm thường dễ trở thành điểm yếu cho người khác, cuối cùng sẽ bị người ta nắm mũi dẫn đi.
Giờ khắc này, dắt tôi đi khắp nơi chính là Lê Diệu Phàm – người nhìn thấu nhược điểm của tôi, mà âm mưu của anh ta lại không chỉ có như thế.
Khi tôi đen mặt, không nói tiếng nào theo sát Lê Diệu Phàm đi vào phòng họp, vậy mà lại thấy chị Nhạc đã nhiều ngày không gặp. Mà ở cùng một chỗ với chị còn có ông chủ của tôi, ông chủ trẻ không được việc gì của công ty giải trí —— Dương Chí Niên. Mặt khác, ở đây còn có trợ thủ L.K của Lê Diệu Phàm, cùng với một người đàn ông trung niên mặc tây trang khác.
Khung cảnh rất quỷ dị, tôi không biết trong hồ lô của Lê Diệu Phàm bán thuốc gì, chỉ có thể bước nhanh quá kéo chị Nhạc, hỏi: "Sao chị ở đây?"
"Thực ra..." Chị Nhạc muốn nói lại bị Dương Chí Niên trừng mắt một cái, vội vàng câm miệng.
Mặc dù bất mãn nhưng tôi cũng không dám đắc tội anh ta, đành phải hậm hực ngồi xuống. Lúc này, L.K đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng: "Mọi người đều đã tới, vậy liền bắt đầu. Luật sư Tôn phiền ngài giải thích về chuyện này."
Người đàn ông trung niên mặc tây trang kia lại là một luật sư. Tôi càng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc nhưng lại không tiện hỏi nhiều, chỉ ngồi thật yên tĩnh.
Rất nhanh, vị luật sư họ Tôn kia liền mở miệng: "Chào các vị, trước tiên tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là trưởng ban luật sư cố vấn của tập đoàn Á Phàm Tôn Trạch Niên. Hôm nay mấy vị tới đây, mục đích chính là đàm phán một chút về vấn đề hợp đồng của tiểu thư Thẩm Thiên Tinh. Ông chủ Dương, từ giờ trở đi, tôi là đại diện của Thẩm tiểu thư, hủy bỏ hợp đồng biểu diễn của cô ấy và quý công ty."
"Cái gì?!" Tôi thực sự nhịn không được kêu lên, "Ông nói cái gì? Tôi nói muốn hủy hợp đồng lúc nào? Còn ông dựa vào cái gì mà thay mặt tôi, tôi cũng không biết ông! Lê Diệu Phàm, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Tôi đem mũi dùi nhằm chuyện này về phía độc thủ phía sau màn.
"Thẩm tiểu thư, mời cô đợi một chút, Lê tổng phải làm như vậy, cũng là vì bảo đảm quyền lợi của cô. Trước tiên mời cô lắng nghe rồi giải quyết được không?"
"Thiên Tinh, em nghe tiếp trước đi đã!" Chị Nhạc ở bên cạnh dùng sức kéo tôi.
Đây là chuyện mục nát gì vậy! Tôi không cam lòng ngồi trở lại, trong lòng tức muốn chết. Lê Diệu Phàm người này thực sự là được một tấc lại muốn tiến một thước, ảnh hưởng cuộc sống của tôi thì thôi, bây giờ ngay cả công việc của tôi cũng muốn nhúng vào!
Ngay khi tôi tức giận bất bình, Dương Chí Niên vẫn không nói chuyện bỗng lên tiếng: "Tôi cũng đã nói, tôi đồng ý hủy bỏ, chỉ cần các người giao ra hai nghìn vạn tiền vi phạm, còn thích làm gì đều được."
Hai nghìn vạn?! Mới vừa rồi tôi còn đang nói lảm nhảm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thốt ra: "Tại sao anh không đi cướp đi!"
"Thiên Tinh!" Chị Nhạc lại lần nữa kéo tôi lại. Tôi xem như đã biết, sở dĩ Lê Diệu Phàm gọi chị Nhạc tới, hoàn toàn là để chị ấy đến ngăn cản tôi hung bạo.
"Dương Chí Niên tôi mặc dù kinh doanh công ty nhỏ, nhưng không có nghĩa là các người có thể xằng bậy. Thẩm Thiên Tinh là tự tay tôi ký kết, mặc dù lúc đó cô ta không có kinh nghiệm gì, thế nhưng tôi có mắt nhìn người tìm được người tài, liếc thấy tiềm lực của cô ta, không tiếc vốn gốc ký năm năm hợp đồng với cô ta. Giấy trắng mực đen trên hợp đồng viết rất rõ ràng, một khi bội ước sẽ phải bồi thường hai nghìn vạn