Chẳng biết tại sao, tôi đột nhiên có cảm giác bị rơi vào ổ sói.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đêm tối dài đằng đẵng đã qua, tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ dày dặn tiến vào, báo hiệu một thời tiết tốt.
Tôi cảm giác khá hơn nhiều so với trước, kim truyền dịch trên tay chẳng biết đã bị lấy đi từ lúc nào. Tôi thử chuyển động cơ thể, phát hiện toàn thân đã có chút khí lực, mặc dù không thể mạnh như rồng như hổ nhưng ít ra còn có thể cho tôi khí lực để len lén trốn đi.
Tôi còn nhớ hàm xúc ý vị trong lời nói của Lê Diệu Phàm tối hôm qua lúc rời đi. Suy nghĩ của anh ta thay đổi nhiều như vậy, ai biết một giây sau sẽ lại nghĩ ra cái chủ ý quỷ gì chỉnh tôi. Trùng hợp là lúc này trong phòng không có ai, mà ngồi chờ chết thì không phải là phong cách của tôi, cho nên tôi quyết định rời đi.
Nhưng mà, sự tình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng của tôi.
Trời mới vừa sáng, người giúp việc của Lê gia đã bắt đầu làm việc, tôi mới đi ra cửa phòng, liền nghe thấy tiếng thím Tôn quát lớn ở trong phòng khách dưới lầu: "Trễ như thế mới rời giường, không muốn làm sao? Cúi đầu làm gì, còn không đi lên quét tước!" Bà vẫn hung dữ như trước đây, một đám người giúp việc bị bà làm cho sợ đến mức vội vàng chạy lên lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ trên cầu thang, tôi đành phải quyết định tạm thời lui về phòng, không nghĩ tới sau khi bị tôi đóng lại chẳng biết tại sao cửa phòng lại không mở ra được. Mắt thấy đám người sẽ đi lên, tôi không kịp suy nghĩ nhiều liền đẩy cửa phòng bên cạnh đang khép hờ, trốn vào.
Thực ra là mấy người giúp việc mà thôi, căn bản tôi không có gì phải sợ, thế nhưng tối hôm qua nhìn thấy một màn kia của thím Tôn lại khiến tôi sinh ra ý nghĩ khiếp sợ. Dù sao Lê gia từng là nơi tôi thường tới, nhiều ít cũng có chút quen mặt còn nhận ra tôi. Phong thủy thay phiên luân chuyển, đại tiểu thư năm đó thành con gái nghèo túng hôm nay, tôi cũng không muốn lại bị người ta chỉ trỏ.
Nhưng lần này tôi đã tính sai, khi tôi đang vui mừng rốt cuộc tránh được đám người giúp việc kia, lại nghe thấy trong phòng phía sau tôi truyền đến tiếng trang giấy lật giở.
Lòng tôi cả kinh, dự liệu được chuyện gì đó, cũng không quay đầu lại liền muốn chạy ra.
"Cũng đã tới, không chào hỏi liền đi sao?" Tiếng Lê Diệu Phàm rõ ràng truyền vào tai tôi, khiến cho tôi không thể không dừng bước lại, chậm rãi quay người sang.
Đây lại là thư phòng của anh ta. Hình như anh ta cũng vừa mới dậy không bao lâu, mặc một thân áo ngủ, nhàn nhã ngồi trên sô pha lật xem báo chí. Nhưng những điều đó cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là trong tay anh ta đặt một phần bữa sáng. Cà phê nóng hôi hổi và bánh mì nướng tươi ngon đối với một người đã một ngày hai đêm không ăn cơm mà nói, quả thực có sức hấp dẫn trí mạng.
Tôi rất không tiền đồ nuốt nước miếng.
"Qua đây?" Anh ta cũng không ngẩng đầu lên nói một tiếng.
Tôi có chút dao động, nhưng lý trí còn sót lại vẫn khiến tôi khắc chế. Tôi không đi tới.
Anh ta rốt cuộc buông báo, nhìn thẳng tôi, nói đơn giản một câu: "Qua đây, ăn sáng."
Tôi không thể không thừa nhận, đây quả thực là câu nói êm tai nhất tôi từng nghe từ trong miệng anh ta từ khi gặp lại tới nay. Đói khát chiến thắng lý trí, tôi kéo bước chân ngoan ngoãn đi tới.
Vừa lúc đó, một màn máu chó xảy ra!
Có lẽ là vì bệnh nặng mới khỏi, lại có lẽ là vì nhìn thấy bữa sáng quá kích động, nói chung khi tôi đi tới trước mặt anh ta, chân lại mềm nhũn, cả người ngã vào trong ngực anh ta.
Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, đừng nói là tôi, ngay cả anh ta cũng sửng sốt.
Chỉ chốc lát qua đi, anh ta ngoắc ngoắc khóe miệng, chế nhạo nói: "Không cần phải cảm kích đến mức ôm ấp yêu thương chứ?"
"Anh ít tự kỷ đi!" Tôi lấy lại tinh thần, cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, nhưng vẫn nỗ lực trấn định lại, hơn nữa muốn đứng lên.
Nhưng anh ta lại cố tình giữ lấy eo tôi, ấn tôi lên trên đùi anh ta.
Đây quả thực là hành vi lưu manh, tôi giãy giụa đứng lên, nhưng anh ta trước sau đều không buông tay, cho đến khi tôi nhận thấy khóe miệng anh ta cong lên một nụ cười xấu xa, và lúc chống lại cái cứng rắn dưới thân, tôi rốt cuộc sụp đổ.
Tôi lớn tiếng mắng: "Lê Diệu Phàm, anh biến thái chết đi! Nếu anh không buông tay, có tin tôi cắn chết anh hay không!" Tôi nói xong, không đợi anh ta phản ứng liền cắn một phát trên cánh tay anh ta.
Tôi nghĩ một phát này nhất định rất đau, bởi vì khi tôi nhả ra, tôi nhìn thấy sắc mặt anh ta đã thay đổi, mặt đen quả thực muốn giết người, mà trên vết thương bị tôi cắn kia còn lưu lại một dấu răng rướm tơ máu, nhìn qua rất dọa người.
Lúc này tôi mới ý thức được hành vi vừa rồi của mình có chút quá kích, mặc dù không hối hận, nhưng lại sợ anh ta trả thù, thế là vội vàng đứng lên muốn chạy.
"Đứng lại!" Anh ta gọi tôi lại, giọng nói đó quả thực là từ trong hàm răng nhảy ra, "Cô dám đi thử xem? Ăn sáng cho tôi!"
Đi thì không được, nhưng ít nhất ở lại có phần cơm ăn. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, tôi trở về chỗ cũ, ngồi xuống bên cạnh anh ta, tại nơi có ánh mắt như muốn giết người, tâm tình phức tạp bắt đầu ăn sáng.
Tôi không biết vì sao cuộc gặp gỡ của chúng tôi luôn bắt đầu từ bữa sáng, thế nhưng đây tuyệt đối là một bữa sáng tôi không biết mùi vị gì cho tới nay, quả thực có thể dùng kinh tâm động phách để hình dung.
Khi tôi uống xong một ngụm cà phê cuối cùng, tôi nhịn không được quay đầu nhìn Lê Diệu Phàm liếc mắt một cái. Anh ta còn trừng mắt tôi, dấu răng trên cánh tay có thể thấy rõ ràng.
"Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng bị ép, cùng lắm thì... Tôi giúp anh băng bó là được, có hòm thuốc không?" Tôi quyết định tạm thời bày tỏ lòng tốt mà hồi báo một chút đối với bữa sáng vừa rồi.
"Cô đã tìm ra lương tâm rồi à?" Anh ta phụng phịu hỏi lại.
Tôi cũng yếu thế, anh ta còn từng bước ép sát, điều này làm cho tôi nhiều ít cũng có chút phiền não: "Tôi không làm chuyện có lỗi, muốn tìm ra lương tâm cũng là anh tìm ra trước!"
"Tôi?" Anh ta cười lạnh một tiếng, "Đừng quên, là ai nhặt được