Má ơi, thật đúng là Lê Diệu Phàm!
Tôi nghĩ đối với nhà trọ của chị Nhạc nhất định chưa từng có chuyện rồng đến nhà tôm như hôm nay. Ngoài chị và tôi, lúc này lại vẫn còn một con Husky đang đứng... Không đúng, Lê Diệu Phàm!
Tôi cúi đầu, không nói chuyện, từ đáy lòng hi vọng tất cả những điều này đều ở trong mộng, nhưng sự thật luôn làm người ta muốn phá vỡ cái miệng sơ suất.
Biểu cảm của chị Nhạc rất mất tự nhiên, co quắp đi qua đi lại, cuối cùng nói: "Hai người các em nói chuyện đi, chị... chị đi rót chén trà cho các em." Nói xong, như bay trốn vào phòng bếp.
"Chị đi vào làm gì!" Tôi nhìn lại chị, muốn ngăn cản cũng không kịp, trong miệng lầu bầu câu, "Thật không có nghĩa khí..." Quay đầu lại, lại vừa lúc chống lại ánh mắt Lê Diệu Phàm.
Anh ta cũng không nói gì, liền cứ như vậy nhìn tôi, điều này làm cho tôi lại nghĩ đến con Husky kia, muốn cười lại cười không nổi, tâm tình phức tạp tưởng chừng khó thể nói rõ.
Lúc này Lê Diệu Phàm phá vỡ trầm mặc, anh ta nhìn xung quanh bốn phía một vòng, khinh miệt nói: "Thì ra cô thích ở nơi thế này."
Tôi ghét loại giọng điệu này của anh ta, quả thực chính là khinh bỉ j□j trần trụi, tôi nói: "Anh có tiền là chuyện của anh, tôi thích ở đâu là chuyện của tôi, không cần anh tới đánh giá."
"Nơi này tôi còn thật không biết đánh giá thế nào." Anh ta cười lạnh.
"Tôi cũng không cầu anh đánh giá, nếu như anh cảm thấy đứng ở chỗ này ô uế giày anh, thì đi nhanh lên!" Tôi nổi giận đùng đùng chỉ ra ngoài cửa.
Bỗng nhiên anh ta thốt ra một câu bất ngờ: "Bên ngoài có rất nhiều phóng viên."
Tôi lập tức ý thức được không phải anh ta đang nói đùa, lập tức phát bực, ôm cổ áo của anh ta, chất vấn: "Lại là anh, anh đưa bọn họ tới đúng không? Rốt cuộc anh muốn làm gì?!"
"Đừng kích động như vậy." Anh ta vỗ vỗ tay tôi, "Cô quá coi thường sức ảnh hưởng của mình. Lấy tên tuổi hiện tại của cô, căn bản không cần tôi xuất mã, những phóng viên đó sẽ chủ động tới tìm cô. Không chỉ là ở đây, còn có nhà trọ lúc đầu của cô, đoàn làm phim... Tất cả đều có phóng viên trắng đêm nằm vùng, chẳng lẽ còn cần tôi nhắc nhở cô sao?"
Lời của anh ta như dao con đâm trúng ngực tôi, mặc dù tôi vẫn đang cực lực lảng tránh vấn đề này, nhưng anh ta nói không sai, chuyện của tôi xém chừng đã ảnh hưởng đến mọi người bên cạnh.
Bất kể là chị Nhạc, chủ cho thuê nhà, hàng xóm, hay mọi người trong đoàn làm phim, hiện tại bọn họ gánh chịu áp lực cực lớn về thân thế không muốn nghĩ tới của tôi. Mà tôi – người khởi xướng lúc này lại chỉ có thể trốn ở chỗ này, trơ mắt nhìn họ bị thương tổn, nhưng bất lực.
Tôi buông Lê Diệu Phàm ra, vô lực rũ tay xuống. Anh ta thắng, lúc này cảm giác chịu tội nặng nề ép tới mức tôi gần như không thở nổi.
Anh ta giơ tay phủi phủi cổ áo bị tôi túm nhăn, không nhanh không chậm nói: "Tôi đến chính là muốn nói cho cô biết, tôi có thể giúp cô, nhưng tôi không làm chuyện buôn bán lỗ vốn."
Tôi dao động, những thứ ấy tôi từng luôn miệng nói phải bảo vệ điểm mấu chốt và tôn nghiêm, vào thời khắc này bỗng nhiên trở nên không chịu được một cú kích như thế.
Nhìn xem, đây cũng là người đàn ông tôi từng yêu, anh ta luôn có thể chuẩn xác tìm được nhược điểm của kẻ địch, không lưu tình chút nào mà ra tay tiêu diệt, cho dù đối mặt với người phụ nữ từng yêu đến chết đi sống lại, nhưng tuyệt đối không mềm lòng.
Tôi cười khổ một tiếng, tư vị này thực sự chỉ có mình mới hiểu.
"Cần tôi cho cô thời gian suy nghĩ không?" Anh ta hỏi.
Tôi nhịn xuống dòng nước mắt, tận lực làm cho mình bật cười: "Suy nghĩ cái gì, tôi còn có lựa chọn sao? Anh nói cái gì liền là cái đó, tôi xem như cái rắm, ở trong mắt anh ngay cả rắm tôi cũng không bằng..."
"Thiên Tinh!" Anh ta bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
"Anh muốn làm gì? Cần tôi hiến thân bây giờ sao? Muốn tôi cởi quần áo nói một tiếng là được, không cần thiết phải tự mình động thủ." Tôi hất tay anh ta ra, vừa cười vừa bắt đầu cởi khuy áo.
"Cô đủ rồi!"
Anh ta quát bảo tôi ngưng lại, âm thanh cực lớn làm tôi hơi bị giật mình. Tôi dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của anh ta.
Một khắc kia, tôi nắm được biểu cảm không khống chế được trên mặt anh ta, còn có đôi mắt hơi đỏ lên. Tôi không biết ánh mắt như vậy biểu thị cho cái gì, thật giống như tôi không biết cảm giác trong lòng mình đối với anh ta rốt cuộc là yêu hay là hận...
Tôi thực sự rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc anh còn yêu tôi hay không, nhưng vấn đề như vậy đối với chúng tôi của hiện tại mà nói, còn có ý nghĩa gì đâu?
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi thật hy vọng chưa từng quen biết anh ta, không có đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm kia, cũng sẽ không có thương tổn bứt rứt đục khoét xương tủy lúc này. Chỉ có yêu không đủ sâu mới có thể cảm thán "Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp", đối với tôi mà nói, thà rằng tôi chưa bao giờ gặp lại anh ta...
Tôi không muốn hồi tưởng lại ngày đó rời khỏi Lê Diệu Phàm thế nào, chuyện cũ quá đau, với tôi với anh ta đều là một loại dằn