26
"Không quên nhảy thế nào chứ?" Lúc tiếng nhạc vang lên, Lê Diệu Phàm làm một động tác tay xin mời với tôi.
Mặc dù không muốn ôn chuyện cũ với anh ta ở chỗ này, nhưng khi tiếng nhạc《 Por Una Cabeza 》vang lên, tôi vẫn bất giác đưa tay ra.
Tôi nghĩ đó có lẽ chính là cái gọi là phản xạ có điều kiện, căn bản tôi không cần nhớ lại bước nhảy từng học ngày đó, âm nhạc đã tự động mang tôi trở về buổi vũ hội trong kí ức.
Nhớ ánh đèn xưa cũ và giai điệu đàn violin ưu nhã mà biếng nhác hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, khi thì chậm rãi kéo dài, khi thì là giai điệu nhún nhảy, vừa cần hai người phối hợp động tác, lại càng cần tâm linh ăn ý hơn nữa.
"Nhảy không tệ." Lê Diệu Phàm kề sát mặt tôi, thấp giọng nói.
"Anh cũng vậy." Tôi giẫm bước nhảy, đáp lễ anh ta.
"Lâu không nhảy như thế, tôi tưởng cô đã quên."
"Tôi cũng tưởng vậy." Tôi hỏi lại, "Nhưng anh cũng không quên, không phải sao?"
"Có lẽ do tôi chăm chỉ luyện tập?" Anh ta nắm chặt tay tôi, nhảy theo giai điệu, nhanh chóng đẩy tôi ra lại kéo tôi xoay người lại. Quán tính khiến mặt của chúng ta dán vào nhau, thân mật khăng khít giống như trong kí ức.
Trái tim tôi co rút lại, giả vờ trấn định hỏi: "Luyện tập, cùng La Vi à?"
"Cô ghen tị?" Anh ta cười hỏi.
"Tôi sẽ không ghen với người có mặt mũi tương tự tôi."
"Cô đây là đang ám chỉ tôi sao?"
"Điều này phụ thuộc vào ý hiểu của anh." Tôi nhẹ bước theo nhịp quen thuộc, theo giai điệu, chuyển một vòng tròn, lại lần nữa bị anh ta kéo trở lại trong lòng.
"Đừng quá xem trọng bản thân." Anh ta như không có việc gì nói.
"So với một số người lừa mình dối người thì vẫn tốt hơn."
"Cô cảm thấy tôi còn có cảm tình với cô?" Anh ta hỏi.
Tôi nhìn anh ta một cái: "Tôi không biết, cho nên mới hiếu kỳ."
Nụ cười trên mặt anh ta rốt cuộc biến mất, nghiêm túc hỏi: "Cô không sợ biết đáp án sẽ thất vọng sao?"
"Anh cảm thấy tôi còn chưa thất vọng đủ à?" Tôi hỏi.
"So với cô tôi càng thất vọng hơn." Anh ta dừng bước lại, ánh mắt lăng lăng nhìn tôi như vậy.
Tôi giật mình, lập tức cười rộ lên: "Anh nói đúng, còn lại giữa chúng ta cũng chỉ có thất vọng của đôi bên..."
"Thẩm Thiên Tinh!" Anh ta bỗng nhiên gọi tên tôi, âm thanh có chút luống cuống.
Tôi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của anh ta. Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, nhưng chẳng biết tại sao đột nhiên trở nên chói tai. Thời gian vào giờ khắc này dường như vô cùng dài dằng dặc, tôi đang chờ đợi đáp án cuối cùng của anh ta.
Nhưng anh ta lại lần nữa làm cho tôi thất vọng.
"Để L.K dẫn cô đi đổi chiếc váy, bộ trên người không thích hợp với cô." Anh ta nói xong, lúc âm nhạc còn chưa ngừng đã xoay người rời khỏi sàn nhảy.
Tôi không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh rời đi. Một khắc đó có thật nhiều người ngừng bước nhảy, ném về phía tôi hoặc là ánh mắt đồng cảm, hoặc là ánh mắt cười nhạo.
Tôi không để ý tới bọn họ, cúi đầu cười khổ, dường như bên tai vang lên ca từ của《 Por Una Cabeza 》, dịch sang tiếng Trung chính là:
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa,
Nếu như bị em lãng quên,
Anh sống còn có tâm tình gì?
Mọi thứ đã rời bỏ anh thì còn gì quan trọng nữa?
Vì sao còn muốn lưu luyến sinh mệnh vô nghĩa?
...
Có lẽ trái tim tôi sớm đã chết vào mười năm trước, cho nên hiện tại mới có thể không cảm giác được ruột gan đứt từng khúc của trước đây. Âm nhạc cuối cùng cũng kết thúc, khúc cuối tất cả mọi người đều tản ra, sau cùng chỉ có lưu lại sự bừng tỉnh đã đánh mất. Nhưng vì sao, so với đau lòng loại mất mát này càng khiến người ta hít thở không thông hơn chứ?
Khoảng cách giữa chúng tôi, chỉ thiếu chút nữa, đó là chân trời và góc biển.
Tôi không nhớ mình đi ra khỏi khách sạn như thế nào. Tôi chỉ nhớ rõ tôi đi trên đường không mục đích, thất hồn lạc phách, bước chân tựa như giẫm lên một đống bông thật lớn mà lại đầy cảm giác trống rỗng.
Không biết tại sao, tôi rất muốn lớn tiếng khóc lên, nhưng L.K vẫn ở phía sau một tấc cũng không rời theo sát tôi. Điều này làm cho tôi không thể không dừng bước lại, quay đầu nhìn anh ta: "Anh đi đi, để mình tôi yên tĩnh một chút."
"Cô hoàn toàn có thể xem tôi như không khí." Anh ta nói.
"Thế nhưng tôi muốn khóc, anh có thể bảo đảm không nói cho ông chủ anh không?" Tôi nói.
Anh ta ngẩn người, tùy tiện nói: "Chỉ cần Lê tổng không hỏi, tôi bảo đảm sẽ không chủ động nói cho ngài ấy biết."
"Anh yên tâm đi, chắc chắn anh ta sẽ không hỏi." Tôi cúi đầu, tâm tình suy sụp, dù sao vẫn cảm thấy có cái gì đó bị kiềm chế ở ngực, rõ ràng muốn khóc lại khóc không được.
"Hoặc là, tôi có thể cho cô mượn vai dùng một lát." L. K bỗng nhiên nói
27